Buổi tối hai người ở trong phòng, cũng không kiêng kị người bên cạnh, đạo trưởng cầm một cái lược làm bằng phỉ thúy như ý chải đầu cho ThấtDiệp, nhớ tới mai lan sai kia, liền móc từ trong ngực ra, cài vào tóccho cô. Lan Y mang nước quả vào, thấy tình cảnh này thật kinh hãi: “Tôinói này đạo chủ, ngài không định dùng cái đồ chơi này làm sính lễ để lấy Tiểu Thất nhà tôi đấy chứ?”
Da mặt của đạo chủ đã trải qua ngàn rèn vạn luyện. . . . . . rốt cuộc, cũng đỏ lên.
Thất Diệp ngồi dưới mái hiên cười khẽ: “Thôi đi, cho dù chàng có cầmmột trăm tám mươi vạn lượng tới, tám chín phần là cầm từ Bích Lạc Hảirồi.”
Lan Y bĩu môi: “Cũng là một kẻ đứng đầu, ngài nói xem làm sao Mộc Phi Huyền phóng khoáng như thế, mà đạo chủ Diệt Tự Cảnh này lại khó coithế. . . . . .” Lời nói đó của cô ấy, lại đột nhiên nhớ lại tình cảnhcủa Thất Diệp ở Huyền Tự Cảnh lúc trước.
Thất Diệp cũng rất bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra. Đạochủ của chúng ta đã đỏ mặt xong rồi, liền vung phất trần nói: “Lan Ytiểu cô nương, sính lễ này, cũng chỉ là của người trần mắt thịt. Cho dùlà ngàn vàng ngàn bạc, làm sao so sánh được với một tấm chân tình củabần đạo?”
Đây cũng coi như lần đầu tiên anh phô trương thanh thế kiểu này –thật là quá trắng trợn. Thất Diệp cười phì, hai người nắm tay, mười ngón đan xen. Khiến Lan Y thoáng cái đỏ bừng cả mặt: “Được được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113875/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.