Thật ra thì Thất Diệp cũng biết lời giảng giải của Tâm Ma không phảiđúng hoàn toàn. Thế lực trong tay của đạo chủ Diệt Tự Cảnh gần như bằngnửa Tiên giới. Nếu như bọn họ không cách thức hóa theo định kỳ, nhiềunghi vấn như vậy thì làm sao Ngọc Đế lại có thể yên tâm giao quyền lựclớn như thế cho một người đến mấy ngàn năm?
Mặc dù là hai việc khác nhau, nhưng cũng chỉ chung một vấn đề. Bênnày, Thanh Dương Tử dẫn Thất Diệp đi kết tinh ánh trăng. Bên kia củaVương Mẫu vẫn còn rất ầm ĩ. Chưa bao giờ bà bị mất mặt trước bao nhiêungười như vậy, dưới cơn tức giận, bà đập hết tất cả đồ đạc. Chúng tiêncúi đầu, không dám lên tiếng.
Một hồi lâu, vang lên tiếng cười ôn hòa, chúng tiên hoảng sợ ngẩnglên, lại thấy Xà Quân cầm một bình rượu và một chiếc chung đi đến bêncạnh Vương Mẫu, rót nửa chung rượu đưa đến, tiếng nói của anh ta vẫnkhiêm tốn “Vương Mẫu nương nương, bản thân Bích Lạc Thượng Tiên cũng chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh, hơn nữa cũng chỉ mới được thụ phong. Thânphận Vương Mẫu nương nương tôn quý như thế, sao có thể so đo với một đứa trẻ mới mấy trăm đạo hạnh chứ.”
Vương Mẫu nương nương vốn cũng không có thang để bước xuống đài, lạigặp Yêu Vương tao nhã lịch sự mỗi khi lên tiếng đều khiến người bên cạnh như được tắm trong gió xuân. Vì vậy bà hừ lạnh khinh bỉ, cũng không nói gì nữa. Xà Quân vẫn nở nụ cười, ngón tay trắng thon dài vẫn cố chấp đưa chung rượu đến “Cũng không nên vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113858/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.