Tiếp theo là Hội Bàn Đào ngàn năm mới có một lần của Vương Mẫu nươngnương. Tiên giới đã vài lần phái người đến ngọn núi Nguyệt Lãng, thượngtiên Bích Lạc đều chỉ cho một câu trả lời chắc canh cho họ mang về:không đi.
Tiên giới thật sự không còn cách nào, cũng may sao Thái Bạch tinhquân xưa nay có quan hệ tốt với Thanh Dương Tử. Vì vậy vị thượng tiênnày mới mở miệng nhờ Thanh Dương Tử, nói rằng dù sao cũng là Hội Bàn Đào của Vương Mẫu, nếu cô không đến thì mặt mũi cả tiên giới biết để ở đâu?
Lúc Thanh Dương Tử trở lại ngọn núi, cảnh sắc đã khác trước kia. Dưới chân núi là cửa của biển Bích Lạc, tiểu yêu giữ cửa không biết anh làai, thấy đạo sĩ này quần áo giản dị, cả người chẳng đeo miếng ngọc nào,khó tránh khỏi có chút coi thường trong lúc nói chuyện. Một tiểu yêu phi thân lên núi bẩm báo, còn một yêu ở lại giữa cửa.
Thanh Dương Tử đàng hoàng đứng đợi ở ngoài cửa hai canh giờ, vốn làmột kẻ có tính nhẫn nại thiên hạ vô song, thế mà cũng suýt mất kiênnhẫn, đến lúc đó thì cái cây cỏ kia mới đi xuống.
Thanh Dương Tử cố gắng để tỏ ra hòa ái một chút: “Sao nào, chuyện cóbiết bần đạo hay không. . . . . mà thượng tiên Bích Lạc cần phải suynghĩ đến tận hai canh giờ à?”
Cây cỏ này vô tội lau cái trán đầy mồ hôi: “Gia chủ đáp vô cùng nhanh nhẹn.”
Thanh Dương Tử nhìn mặt trời ngã về tây một chút: “Chẳng lẽ là bần đạo nhớ lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113855/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.