“Ba đang tìm cái gì thế?” Ba của bé cả ngày không đi học mà cứ ở trong phòng tìm cái gì đó. Thiên Nhĩ Tình nhàm chán đá chân, vừa nghi hoặc nhìn Thiên Thược Nghị không ngừng lục lọi đồ đạc không biết đang tìm cái gì. “Tiểu Tình Nhi có thấy một tờ giấy màu xanh không?” Vẫn tiếp tục lục lọi đống quần áo, Thiên Thược Nghị hỏi. “Giấy màu xanh ấy ạ?” Thiên Nhĩ Tình ngẫm nghĩ. “Hình như con từng thấy rồi.” “Ở đâu?” Thiên Thược Nghị chạy đến nôn nóng hỏi con trai. “Mấy hôm trước con muốn chơi đốt lửa, ở trên bàn tự nhiên thấy có một tờ giấy màu xanh……” “Con đốt rồi!” Thiên Nhĩ Tình hưng phấn mà vỗ tay: “Ba thiệt là lợi hại nghen, sao ba biết hay vậy?” “Con –” Thiên Thược Nghị vô lực ngồi bệt xuống sàn, tờ giấy đó ghi đầy những câu thần chú thông dụng của tộc phù thủy để y tiện sử dụng. Giờ mất tiêu rồi thì y khỏi xài phép thuật luôn, đều là tại y không chịu học thuộc mấy câu thần chú đó. Đúng rồi, không biết……“Tiểu Tình nhi, thần chú ông bà dạy con nhớ được bao nhiêu?” Bé con nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vui vẻ đáp: “Con nhớ thần chú biến kem nè! Bất quá kem do thần chú tạo ra ăn dở ẹc.” “Còn gì nữa? Thần chú dùng để điều khiển chổi bay có nhớ không?” Thiên Nhĩ Tình lắc đầu. “Vậy thần chú dùng gương nhìn xuyên không gian?” Vẫn lắc đầu. Ai, Thiên Thược Nghị chẳng còn trông mong vào con trai giúp đỡ mình cái gì, đành phải tự thân vận động. Trời mặc dù đã khuya nhưng có trăng có sao rất khó bỏ trốn, huống hồ còn phải mang theo một đứa bé vướng tay vướng chân. Cho nên Thiên Thược Nghị chưa ra khỏi hoa viên đã bị bắt lại. “Đã trễ thế này còn đi tản bộ sao?” Văn Nặc Thánh hai tay khoanh trước ngực chặn ngay cổng nhìn Thiên Thược Nghị ôm con chạy trốn. Thiên Thược Nghị cười cười như không có gì.“Đúng vậy, Văn tiên sinh đi ra ngoài tản bộ thích mang theo đông người vậy à?” Nhìn sáu người đàn ông mặc đồ đen đang vây xung quanh, Thiên Thược Nghị không dám hành động thiếu suy nghĩ. Văn Nặc Thánh đến gần Thiên Thược Nghị, khẽ nâng cằm cậu lên cười lạnh: “Cậu đóng kịch giỏi lắm.” “Chú đừng khi dễ ba mà.” Thiên Nhĩ Tình bị Thiên Thược Nghị ôm trước ngực ngẩng đầu lên trừng Văn Nặc Thánh bênh vực ba của bé. “Chú đâu có khi dễ ba của Tiểu Tình Nhi, Tiểu Tình Nhi có muốn ăn kem không nào?” “Dạ muốn.” Vừa nghe có kem ăn, Thiên Nhĩ Tình liền giãy ra khỏi vòng tay Thiên Thược Nghị. Thiên Thược Nghị chưa kịp phản ứng thì Văn Nặc Thánh đã ôm ngang người y, đồng thời ra hiệu cho thuộc hạ bế Thiên Nhĩ Tình. Sự tình phát sinh quá nhanh, đợi đến khi Thiên Thược Nghị phục hồi tinh thần thì Thiên Nhĩ Tình đã bị mang đi, bản thân y thì đang nằm trong lòng người đàn ông kia. Y cố giãy dụa nhưng chỉ là uổng công vô ích. Văn Nặc Thánh ôm Thiên Thược Nghị vào tận phòng mình mới thả y ra. Thiên Thược Nghị lập tức chạy ra cửa định trốn tiếp nhưng không biết cửa đã bị khóa từ khi nào. Văn Nặc Thánh cười như không cười nhìn Thiên Thược Nghị chẳng khác gì thằng ngốc cố gắng cạy cửa. Cậu ta cho rằng mình thả cậu ta ra thì cậu ta có cơ hội chạy trốn à? Thiên Thược Nghị phá cửa không xong buồn bực thả tay ra, tức giận đứng một bên chờ tên vô lại kia xử lý mình. Văn Nặc Thánh kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống bắt chéo chân, không nhanh không chậm bắt đầu đặt câu hỏi: “Mẹ của Tiểu Tình Nhi là ai?” Thật ra hắn cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này mấy, chỉ thuận miệng hỏi một chút. “Không biết!” Văn Nặc Thánh chẳng để ý đến câu nói cho có lệ kia, lại hỏi: “Tôi là cha ruột của Tiểu Tình Nhi đúng không?” “Tôi mới là cha của nó!” Văn Nặc Thánh mỉm cười: “Tôi nghĩ cậu tốt nhất đừng nên phủ nhận, ngày mai giấy xét nghiệm DNA sẽ được đưa đến, khi đó ngay cả đường lui cậu cũng không còn đâu.” Thiên Thược Nghị không tin nổi mà trừng mắt nhìn Văn Nặc Thánh, hắn dám xài chiêu này! Đúng là mình quá ngu ngốc, cho rằng họ Văn này không biết chuyện gì mới an tâm ở lại đây, ai ngờ hắn lại đoán ra được. “Cậu và mẹ của Tiểu Tình Nhi có quan hệ gì? Tại sao lại che giấu cho cô ta?” “Tôi……” Thiên Thược Nghị do dự một chút, nói: “Anh đi hỏi cha mẹ tôi ấy, đều là tại họ giở trò quỷ.” “Tôi cũng muốn tìm họ lắm chứ nhưng xuất động toàn bộ thám tử trên thế giới cũng không mò ra được hành tung của họ, cậu lại là con trai của họ, ắt hẳn phải biết họ đang ở đâu chứ?” “Tôi không biết!” Nếu y mà biết cha mẹ đang ở đâu thì cần quái gì phải đến đây ăn nhờ ở đậu dù biết có thể bị lộ chứ? Lại đáp cho có lệ! Không cho cậu ta biết tay thì xem chừng cậu ta chưa chịu nghe lời. Văn Nặc Thánh trầm mặt đi từng bước đến gần Thiên Thược Nghị, khí thế lạnh lẽo ép Thiên Thược Nghị lùi ra sau. “Anh… anh… anh định làm cái gì?……Đừng có lại đây, không thì tôi, tôi đọc thần chú……Ưm ưm……” Cái miệng nhỏ thật ồn, cần phải im lặng một chút! Hắn hắn hắn hắn ta đang làm cái gì đây? Hắn ta hôn mình! Thiên Thược Nghị đột nhiên bị hôn sợ tới mức trở tay không kịp, hoàn toàn không thể phản kháng. Vốn chỉ muốn khiến cho cái miệng nhỏ kia an tĩnh lại, không nghĩ tới hắn càng hôn càng sâu, không thể vãn hồi. Văn Nặc Thánh rất ảo não vì hành động bất thường của mình nhưng không muốn dừng lại mà vẫn tiếp tục hôn, kỳ thực cảm giác hôn Thiên Thực Nghị không hề tệ. “Dừng, dừng lại! Tôi là đàn ông!” Thiên Thược Nghị vặn vẹo thân thể cố gắng thoát khỏi một bàn tay đang thăm dò cơ thể của mình. Văn Nặc Thánh chẳng những không có dừng lại mà còn nhanh tay hơn khiến cho Thiên Thược Nghị thở gấp liên tục. “Họ Văn …… tôi bảo anh……dừng…… a……” Nơi yếu ớt nhât bị Văn Nặc Thánh không báo trước mà ngậm vào miệng khiến Thiên Thược Nghị cả kinh cuống quít đầu hàng. “Không muốn!…… Tôi, tôi nói…… cái gì tôi cũng nói…… ưm a……” “Vậy tôi hỏi cậu……” Dùng tay miết lên phân thân đã sung huyết, Văn Nặc Thánh ngẩng đầu nhìn Thiên Thược Nghị bị tình dục khiến cho cả người phủ một lớp màu hồng yêu diễm, đồng thời tăng nhanh tốc độ bàn tay.“Tiểu Tình Nhi có phải là con trai của tôi không?” “Ư…… phải……” Thiên Thược Nghị gật đầu, ý thức đã bị tình dục phủ kín. “Vậy……” Văn Nặc Thánh đứng lên liếm môi Thiên Thược Nghị, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ của Tiểu Tình Nhi là ai? Cậu và cô ta có quan hệ gì?” Điều hắn quan tâm nhất là vế sau. “Cô…… cô ấy là…… a a…… anh……” Văn Nặc Thánh vẫn cố nhịn nhưng không chờ nổi Thiên Thược Nghị trả lời xong thì đã không kiềm chế nổi mà đem phân thân trướng đau nhắm thẳng hậu đình của Thiên Thược Nghị từ từ chen vào. “Ra…… đi ra ngoài! Anh…… a, đau quá!” Thiên Thược Nghị cố sống cố chết đẩy Văn Nặc Thánh. “Đừng lộn xộn……” Trời ạ, sao lại chặt như vậy? Văn Nặc Thánh nghiến răng, giữ chặt hai tay Thiên Thược Nghị đè lên trên giường. “Đau…… đau quá!……Anh……anh không biết……nhẹ nhàng một chút sao……Lúc nào cũng vậy, hoàn toàn không thay đổi…… đồ thô bạo!” Thiên Thược Nghị dùng chút sức lực cuối cùng mà mắng. “Chậm, chậm một chút…… tôi…… ưm……” …… Trong phòng xuân sắc không ngừng, ngay cả mặt trăng cũng trốn vào sau đám mây, nhắm mắt làm ngơ! ———————————————————————————– Ôi, toàn thân đau muốn chết! Mới sáng sớm tỉnh lại đã phải chịu loại tra tấn này đúng là khổ thân mà. Còn cái tên đầu sỏ gây nên thì đã sớm không thấy bóng dáng, chết tiệt! Ăn sạch người ta xong ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có liền phủi mông bỏ đi……Ờ, không đúng, mình cần hắn cám ơn làm khỉ gì? Ui da, đau đến không ngồi dậy được. Văn Nặc Thánh, anh nhớ đó cho tôi! Thù này tôi nhất định phải báo…… Xí, đợi đã, ngày hôm qua có phải là…… Thiên Thược Nghị giống như bị điện giật không để ý đến toàn thân đau nhức nhảy xuống giường chạy đến bàn cầm cuốn lịch lên. Ôi ~~~ may mà không phải…… Thở dài nhẹ nhõm một hơi vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Đúng lúc đó, cửa bật mở. “Sao lại ngồi dưới đất?” Văn Nặc Thánh cau mày không nói hai lời ôm Thiên Thược Nghị về trên giường, mắt vẫn chăm chú nhìn y không chớp. Thiên Thược Nghị bị nhìn đến mất tự nhiên quay đầu quát: “Anh nhìn đủ chưa hả!?” “Chưa, ‘phong cảnh’ đẹp như vậy sao có thể lãng phí.” Văn Nặc Thánh trêu tức híp mắt cười. “Phong cảnh gì…… ối–” Rốt cuộc nhìn rõ tình trạng của mình, Thiên Thược Nghị lập tức kéo chăn phủ kín thân thể trần trụi của y, trợn mắt nhìn gã đàn ông đang cười đến vui vẻ. “Ha ha ha, mau mặc quần áo vào, Tiểu Tình Nhi đang ở bên ngoài chờ em cùng ăn sáng.” “Anh không định làm gì với Tiểu Tình Nhi chứ?” Thiên Thược Nghị lo lắng hỏi. “Anh có thể làm gì với con trai mình chứ? Em tốt nhất nên tự lo cho mình đi, em vẫn còn nợ anh một lời giải thích.” “Giải thích cái gì?” “Em quên thật hay giả vờ đấy? Chuyện của mẹ Tiểu Tình Nhi, cả chuyện tại sao em lại biến thành cha của nó nữa. Tóm lại anh muốn em từ từ giải thích cho anh đầu đuôi mọi việc.” Đáp án với hắn thật ra không quan trọng mấy, hắn chỉ muốn từ từ vun đắp tình cảm với y mà thôi. Thiên Thược Nghị ngẩn người, cúi đầu hỏi: “Vì sao anh lại muốn biết mẹ của Tiểu Tình Nhi là ai đến vậy?” Văn Nặc Thánh nhướng mày, lạnh lẽo nói: “Anh không thể bỏ qua cho kẻ dám trộm ‘thứ đó’ của anh mà không được anh cho phép!” Vậy thì càng không thể kể cho hắn biết được! Thiên Thược Nghị cười gượng hai tiếng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Văn Nặc Thánh, vì tự giữ lấy mình, y phải nghĩ ra một câu chuyện gì đó để gạt hắn mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]