Hàn Mặc Niên nghe tiếng mở cửa văn phòng mình, theo đó là tiếng nói gấp gáp của Thâm Sâm. 
“Chủ, chủ tịch!” 
Tiếng giày cộp xuống sàn gạch nghe thật chói tai, anh bèn ngẩng đầu nhìn Hàn Kiềm đang bước tới gần. 
Một tiếng bộp xuống bàn anh, những bức hình không hẹn cùng nhau hiện ra, Hàn Kiềm chống nạnh chờ anh lên tiếng. 
“Cậu ra ngoài đi, A Sâm.” Hàn Mặc Niên phất tay, ra hiệu cho Thâm Sâm rời văn phòng, không quên đóng cửa lại. 
Văn phòng trở lại im lìm. 
Hàn Kiềm quay người đến ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt dò xét Hàn Mặc Niên. 
Hàn Mặc Niên vẫn lạnh nhạt, ngón tay thoăng thoắt trên bàn phím laptop, rất tập trung làm việc. 
Chẳng biết là bao lâu, đến khi Hàn Kiềm chịu không nổi sự điềm tĩnh thản nhiên của em trai mình nữa, bực mình lên tiếng. 
“Tiểu Niên, em không muốn nói gì với anh à?” 
Hàn Mặc Niên bây giờ mới hờ hững buông lời: “Anh thôi cái kiểu gọi em như vậy đi.” 
Hàn Kiềm tỏ vẻ chấp thuận, “Được. Vậy với những tấm ảnh trên bàn, em cũng nên giải thích cho anh biết đi chứ?” 
Hàn Mặc Niên dừng tay, liếc lại một xấp hình ảnh trên bàn mình, là hình ảnh chụp lén anh và Thắng Nam, do chụp vội nên những hình ảnh còn khá mờ, có tấm còn bị run. Có ảnh nắm tay, ảnh sánh đôi cười nói, ảnh anh ôm eo cô, ảnh trong xe mờ mờ nhưng hành động rõ là anh đang hôn cô say đắm.. vâng vâng... và bức ảnh cuối cùng là của ngày hôm qua, lúc anh ôm vai cô, hôn vào má 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-khong-sanh-bang/1211124/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.