Vào một buổi chiều của vài tuần sau đó, Thắng Nam cùng Lý An đến quán cà phê trên đường Yên Đỗ. Chuyện là, vào một buổi sáng đẹp trời, Lý An nhận một cuộc gọi từ Tiếu Tiếu, hỏi chiều nay cô và Thắng Nam rãnh đến quán cà phê Starbucks trên đường Yên Đỗ nói chuyện, xem như hẹn nhau uống cà phê tâm tình chị em thân thiết. Lý An xem lại lịch của Thắng Nam, nhìn đến bốn ngày tới không có việc gì, bèn đồng ý không chớp mắt. Khi bước vào là thấy cảnh tượng Chính Từ Châu đang ân cần chăm sóc Tiếu Tiếu, còn Tiếu Tiếu thì ngại ngùng nép vào ngực anh, mỉm cười toả nắng. Thắng Nam không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt mấy cái. Lý An thì chết sững. Khi thấy Tiếu Tiếu ngoắc hai người lại, lúc đó hồn mới về xác. Lý An là người bình tĩnh phản ứng đầu tiên, cô đi thẳng đến bàn hai người đang âu âu yếm yếm đó, đặt chiếc túi xách mình xuống thật mạnh, giọng cao chót vót: “Hay cho hai khanh, giỏi cho hai khanh! Giấu giấu diếm diếm cả bạn bè!!!” Xung quanh quán cà phê không đông đúc cho lắm, nhưng vì giọng the thé của Lý An và thân hình cao 1m74 của cô quá nổi bật, thêm ăn vận sành điệu, xinh đẹp làm mọi người phải quay đầu lại nhìn. Thắng Nam gục đầu thở dài, đi đến bên cạnh Lý An, nhìn hai người đang bị hét ngẩn ngơ mà mỉm cười chào. Khi Thắng Nam và Lý An đã ngồi xuống bàn, Chính Từ Châu mới thẳng lưng, khuôn mặt dần nghiêm túc nhìn hai người. Không đợi anh nói gì, Lý An đã mở lời: “Thành khẩn khai báo sẽ được rộng lượng khoan hồng!” Tiếu Tiếu bật cười, khác với cô, người đàn ông bên cạnh khuôn mặt vẻ hình sự đang nhìn Lý An, chậm rãi nói: “Tôi và Tiếu Tiếu sắp kết hôn.” Thắng Nam vừa chỉ hóp được một ít cà phê từ phục vụ đem đến, nghe lời Chính Từ Châu nói, không kịp phản ứng, ho sặc sụa. Cô ngước lên nhìn anh và Tiếu Tiếu: “Kết hôn?” Chính Từ Châu nhìn cô hiền hoà hơn, mỉm cười khẳng định. Còn Tiếu Tiếu cũng tủm tỉm cười, hai má cũng ửng hồng giơ bàn tay trái, ngót áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương chói sáng. Tiếng “hừ” lạnh từ Lý An, “Đúng là...” cô không nói tiếp, chỉ lắc đầu. Hai bàn tay trái phải của Tiếu Tiếu một tay nắm lấy tay Lý An, một tay nắm lấy tay Thắng Nam, dịu dàng nói: “Mình muốn được sự chúc phúc từ hai người.” “Chúc phúc hả? Có xem mình là bạn đâu? Đến lúc hai người quen nhau khi nào quỷ còn không hay huống gì là mình?” Lý An bắt đầu cao giọng trách mắng. Thắng Nam đổ mồ hôi trán. “Ơ, đùng một cái bảo kết hôn. Tiệc đính hôn còn chưa có, cần nhau vậy rồi à?” Đến lượt Tiếu Tiễu đổ mồ hôi tay. Lý An liếc nhìn Chính Từ Châu: “Còn anh, giữ kỹ quá ha, làm như tụi này không chấp nhận không bằng. Đợi ván đã đóng thuyền mới chịu thông báo, sợ tụi tôi phản đối à?” Tới Chính Từ Châu cũng bị lời Lý An làm cho nghẹn họng. “Bực chết đi mà!” Lý An xém nữa hét lên. “Chị...” Thắng Nam nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dù sao cũng ở nơi công cộng... ừm, mọi người xung quanh đang nhìn chị kìa. Giữ hình ảnh.” Lý An: “...” Sau đó, Lý An khép nép lại, không quên thở dài: “Thôi được rồi. Tiểu Tiếu thích ai, yêu ai, mình luôn ủng hộ. Chỉ có là, ba đứa kia biết hết chưa?” Tiếu Tiếu gật đầu, nghẹn ngào: “Còn thiếu cậu và Tiểu Nam làm phù dâu cho mình nữa thôi.” Chính Từ Châu vuốt lưng Tiếu Tiếu, anh ôn hoà nhìn cô, cũng tiếp lời: “Ba người họ mới biết hôm qua, cũng phản ứng như Lý An vậy, ha ha. Thật vui vì vợ mình có chị em tốt như vậy.” Thắng Nam nhìn hình ảnh trước mắt mà bùi ngùi xúc động, Chính Từ Châu có cuộc hôn nhân không hề hạnh phúc, chị Tiếu Tiếu thì luôn sợ hãi với tình yêu, nay hai người yêu nhau thắm thiết như thế này, làm cô vui mừng lây. Cô đang chống cằm ngơ ngẩn, thì nghe được giọng Lý An nói tiếp: “Mà dù sao, cái tội hai người lớn lắm! Lý An này dù hiền diệu, thục nữ đi chăng nữa vẫn hơi ấm ức, thế nên, cần một chầu tối nay tại Đế Đài để an ủi tâm hồn đơn côi này. Khải Nhan, Tiểu Kiều, Tiểu Hoa... haizz ai cũng có bạn trai hết rồi. Chỉ còn mỗi Lý An này vẫn cô đơn quạnh quẽ thôi.” Nói xong, cô uống một ngụm nước lấy hơi tiếp: “Nếu các người nghĩa khí, làm mai cho mình một anh cũng tốt. Tất nhiên, phải đẹp trai, giàu có ưu tiên!” Chính Từ Châu gãi đầu. Tiếu Tiếu bất lực thở dài. Thắng Nam thì xấu hổ muốn tìm chổ trốn cho xong. * “Em có lẽ hôm nay về muộn.” Thắng Nam đứng trong phòng vệ sinh nữ, nhìn chính mình trong gương và nói chuyện điện thoại. Bên đầu dây bên kia nghe tiếng lạch cạch của bàn phím laptop, rồi sau đó là một giọng trầm ấm vang lên. “Em bận việc gì?” “Dạ không có.” Thắng Nam vô tình liếm môi khô của mình, biện lời nói dối: “Bên Fei Wong Travel em đến kiểm tra hình ảnh lần cuối, có lẽ sẽ rất lâu. Dù sao, ngày mai cũng đến ngày em quảng bá hình ảnh cho công ty đó rồi.” Thật ra thì kiểm tra khâu cuối cùng đó cách đây hai ngày rồi... chỉ khác là cô và Lý An bàn bạc cùng bên Fei Wong Travel vào buổi trưa. “Ừm, mấy giờ thì xong?” “Chắc... hơn mười giờ ạ.” Chắc chơi đủ tới giờ đó về được rồi nhỉ? Rồi cô lại nghĩ, đối với những người kia, mười giờ hình như chỉ bắt đầu cuộc chơi thôi thì phải, đành nói thêm: “Cũng có khi trễ hơn, em sợ bên họ mời cơm. Nếu trễ quá, em sẽ ngủ lại nhà chị Tiểu An, anh không cần lo lắng.” Bên đầu dây kia bỗng im lặng, không có cả tiếng động nào phát ra. Thắng Nam hơi bất an trong lòng, đúng là nói dối khó chết đi được! Đối với những người đầu óc đơn giản là cô đây, nói dối đúng là cực hình. “Không cần. Đến khi em xong việc, tôi sẽ đến rước em.” Anh từ tốn trả lời, cũng phát ra tiếng động, hình như anh đang rót nước, cô nghe tiếng nước chảy và nghe loáng thoáng anh ấn gì đo, phá ra tiếng ”bíp bíp”. Cô cắn môi, lòng thấp thỏm nhưng không dám trái ý anh, cũng không muốn anh biết cô nói dối. Hôm nay dù sao cũng lâu lắm rồi cô không gặp lại nhóm chị Tiếu Tiếu và Chính Từ Châu, sợ sẽ rất lâu mới thoát khỏi đám người uống ngàn ly không say đó. Nên thôi, bướng một hôm với anh, chắc không sao đâu nhỉ? “Không sao đâu. Em không muốn làm phiền anh... dạo này dường như anh không ngủ đủ giấc.” Bên đầu dây bên kia, Hàn Mặc Niên bật cười: “Em lo cho tôi sao?” Thắng Nam: “...” cô nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng rồi. “Em đừng lo, vì tôi muốn nhìn thấy em thôi.” Giọng anh trở nên ngọt ngào. Một câu dường như rất đơn giản, lại đâm trúng vào tim cô, ấm áp lan toả khắp ngỏ ngách người cô mất rồi. * Lạc Thác Thiên Tường cười cười, nhìn đám bạn thân mình rồi đến Hàn Mặc Niên từ từ bước vào phòng, buột miệng trêu ghẹo: “Hơn nửa năm rồi nhỉ?” Phó Vĩ lắc lắc ly rượu, nhìn Lạc Thác Thiên Tường cười gian: “Cậu đang nói cho bọn này biết cậu vừa qua tuổi 28 được ba ngày rồi à?” Cả đám người trong phòng liền bật cười. Lạc Thác Thiên Tường chống chế: “Các cậu khác gì tôi?” “Đúng là những người chỉ số IQ cao thì EQ ngược lại.” Lần này là Bạch Lý chọc Lạc Thác Thiên Tường. Trong phòng, bạn bè hơn nửa năm mới hội tụ lại một lần, nên chọc ghẹo, giễu cợt nhau là chuyện thường tình. Bạch Lý vội nghiên đầu nhìn Hàn Mặc Niên đang trầm tư, ánh mắt anh nhìn đến chiếc điện thoại trên tay Hàn Mặc Niên, màng hình đen, mà cậu ta thì nhìn đăm đăm không nhúc nhích. “Đợi điện thoại ai ư?” Hàn Mặc Niên nhếch cười nửa miệng, lắc đầu: “Không, đã không cần đợi nữa.” Bạch Lý không hiểu lắm lời Hàn Mặc Niên nói, nhìn sắc mặt thờ ơ của cậu ta, anh cũng không làm phiền nữa, chỉ huých tay, bảo nâng ly với đám sâu rượu trước mặt. Tâm tình Hàn Mặc Niên rất khó đoán, lúc này càng thâm trầm hơn nữa, anh chỉ nhấp môi lấy lệ, còn lại là im lặng. Giữa những tiếng cười, tiếng nói rộn rã, Bạch Lý khẽ liếc nhìn Hàn Mặc Niên, lời từ miệng muốn nói ra rồi lại thôi. Dần dần cũng gây được sự chú ý đến Hàn Mặc Niên. Hàn Mặc Niên nghi hoặc nhìn Bạch Lý, “Cậu muốn nói gì thì nói đại đi.” Bạch Lý thở hắt, suy nghĩ lắm cuối cùng cũng mở lời: “Cậu với Tiểu Nguyệt, ổn chứ?” “Có gì không ổn và chẳng ổn?” Hàn Mặc Niên nhoẻ miệng cười, hỏi lại. Cau mày, Bạch Lý khó hiểu: “Ý cậu là sao?” “Mình và Thu Nguyệt chẳng có gì, nên chẳng có gì là ổn và không ổn cả.” Hàn Mặc Niên điềm tĩnh nói, anh không quên dùng cách giết thời gian của mình là bật tắt cái bật lửa. Ánh lửa đỏ cam cứ như ánh sáng hy vọng, tắt rồi hiện, hiện rồi tắt. Như thế này, tâm tình Hàn Mặc Niên mới có thể ổn định. Bạch Lý ngạc nhiên, Hàn Mặc Niên nói thế ý là gì? Rõ là lòng anh biết, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm lòng được mà hỏi tiếp. “Ý cậu là, quan hệ giữa cậu và Tiểu Nguyệt vẫn không tiến triển gì?” “Quan hệ giữa mình và Thu Nguyệt từ lúc bắt đầu ra sao, đến bây giờ vẫn vậy, sẽ không thây đổi.” “Mặc Niên, cậu...” “A Lý, ngay từ lúc đầu cậu đã hiểu mối quan hệ giữa mình và em gái cậu như thế nào, và cậu cũng hiểu tính tình mình rất rõ.” Bạch Lý lắc đầu thở dài, cảm thương Thu Nguyệt khi phải yêu cái tên vô tình này. Không phải anh chưa từng nhắc nhở Thu Nguyệt phải dùng lí trí để yêu Hàn Mặc Niên, chỉ là, Thu Nguyệt trầm lặng nhưng tính tình thì cứng đầu vô cùng, dù sao em gái anh cũng đã lớn, làm sao anh có thể quản lý được?! “Cậu quả là đồ tàn nhẫn.” Bạch Lý thở dài, nâng ly rượu nhấp môi. Hàn Mặc Niên chợt nhớ đến câu nói của Thắng Nam khi tối ngày đầu tiên anh và cô gặp gỡ. “Hàn Mặc Niên, quá thẳng thắn cũng là một cách tàn nhẫn nhất!” Bỗng nhiên anh bật cười, anh là kẻ không thích kiên nhẫn, dễ mất kiểm soát, nên anh luôn muốn nói thẳng thắn để đạt được vấn đề trong lòng, luôn muốn mọi thứ xung quanh phải trở nên được kiểm soát tuyệt đối, nên đôi khi anh hay độc miệng và “khó ở” một chút. Dù sao, anh không phải kiểu người có gì cũng giấu trong lòng, duy chỉ đối với Thắng Nam, vài vấn đề anh bất lực phải giấu. Bạch Lý chau mày, anh nhìn Hàn Mặc Niên đang bật cười mà lộ rõ kinh ngạc. Cười ư? Anh chưa từng nghĩ Hàn Mặc Niên cười ngốc nghếch như hiện tại, quả là khó lòng nghĩ ngợi. “Mắng cậu tàn nhẫn, mà còn cười cho được?” Hàn Mặc Niên nhún vai, đôi mắt còn đem theo ý cười nhìn Bạch Lý, “Tớ không phản bác! Quả là có tàn nhẫn, nhưng đó là cách tốt nhất cho em gái cậu.” “Tốt nhất?” “Tớ đã đề nghị huỷ hôn ước với Thu Nguyệt.” Bạch Lý rất điềm tĩnh khi nghe được lời nói của Hàn Mặc Niên. Anh biết rồi cũng có ngày này, chỉ là không biết sớm hay muộn, nhưng bây giờ biết được rồi thì vẫn phải than một tiếng: Sớm quá! Từ hôm Kiến An trở về, Bạch Lý suy ngẫm... chưa đến 1 tháng! Quả là Hàn Mặc Niên, luôn làm việc đánh nhanh gọn, không chừa đường lui cho đối thủ. Nhưng anh là người công tư phân minh, không vì Hàn Mặc Niên không có tình cảm với Thu Nguyệt mà không xem cậu ta là bạn nữa. Vì ngay từ lúc đầu Thu Nguyệt chọn Hàn Mặc Niên mà không phải Hàn Kiềm, anh đã nghĩ đến kết cục này. Hàn Mặc Niên năm đó... còn tàn nhẫn và lạnh lùng với Thu Nguyệt còn hơn bây giờ. Nên nhiều khi thấy cậu ta đối xử dịu dàng một chút với Thu Nguyệt khi ở Bạch gia, anh cũng không hề để tâm đến. Vì tính cách trời sinh cậu ta đã vậy, thì khó lòng thay đổi. Nhưng... sau hôm nay, anh biết anh đã lầm. Vì nếu không phải người Hàn Mặc Niên muốn quan tâm đến, thì đối với ai cậu ta cũng vậy, lạnh lùng xa cách. Nhưng ngược lại với tâm trạng Bạch Lý lúc này, đám người đang rụt đầu nghe lén phía sau kích động vô cùng. “Hả? Cái gì?” “Huỷ hôn ước? Không có đám cưới?” “Không có tiệc cưới? Không có phá động phòng?” “Mà tóm gọn! Hàn Mặc Niên vẫn là trai tân.” “Mẹ nó! Mình đặt cược với Quý Văn là đám cưới sẽ có trong năm nay đấy!” Mà cái người tên Quý Văn lại cười rạng rỡ như bắt được vàng: “Ôi, tiền!” Hàn Mặc Niên: “...” Bạch Lý: “...” Lạc Thác Thiên Tường cũng ỡm ờ, “Đáng phạt!” Cái đám quỷ này, ở phía sau lưng anh và Bạch Lý khi nào không hay, thật làm anh kinh hãi mất mấy giây! Nhưng anh cũng lười giải thích, nếu có giải thích thì cũng chẳng ăn thua với đám người luôn xem anh là trung tâm của việc bàn chuyện, với nội dung bàn luôn là: Hàn Mặc Niên là trai tân! Quả không sai. Một phút sau, Hàn Mặc Niên bị đám bạn chửi mắng không tha, còn tên Bạch Lý kia cứ ngồi bên cạnh xem kịch và nhâm nhi rượu trên tay, thờ ơ không thèm cứu giúp. Anh lại rất giống Lạc Thác Thiên Tường, IQ cao nhưng EQ thì... phải xem lại. Nên, đối với những tên miệng mồm nhanh nhảu và trãi nghiệm sự đời sớm hơn anh, đang giảng dạy về việc hôn nhân, bảo à mà không, phải gọi là chữi mắng anh, muốn anh quay lại với Thu Nguyệt, thì anh chỉ biết nín thinh nghe giảng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]