Lăng Tiêu bật cười.
Hoàng Thử thú không hiểu lắm, cũng ngây ngô cười hì hì theo, chỉ là một giây sau nó không cười được nữa.
“Chỉ một con Hoàng Thử thú? Mơ hão huyền!” Lăng Tiêu thản nhiên nói, trong giọng điệu mang theo khinh thị cực kỳ rõ ràng, bất kể là y hay Du Tiểu Mặc, yêu thú bình thường đi theo họ chỉ thành vật vướng víu.
Mặc dù Hoàng Thử thú là yêu thú cấp cao, hơn nữa còn là yêu thú biến dị, nhưng trong số yêu thú cấp cao, lực chiến đấu của nó hơi thấp, thuộc về dạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nó có thể xưng vương xưng bá ở hòn đảo nhỏ này cũng phải cảm thấy may mắn vì nơi này không có yêu thú cấp cao mạnh mẽ.
Hiển nhiên là Hoàng Thử thú cảm thấy Lăng Tiêu đang sỉ nhục mình, phẫn nộ tới nỗi mắt đỏ ngầu, Hoàng Thử thú thì sao chứ, nó còn cảm thấy vẻ vang khi được làm Hoàng Thử thú!
“Bản đại vương mơ hão ở đâu chứ, có thể làm đồng bạn của bản đại vương chính là phúc khí của ngươi, nếu không phải vì chủ nhân, bản đại vương mới khinh thường hầu cùng một chủ với ngươi.”
“Đây là thái độ muốn xin làm khế ước thú của ngươi đấy hả?”
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi cong cong, có thể thấy tâm trạng không tệ, vậy mà chịu khua môi múa mép với Hoàng Thử thú, nhưng Hoàng Thử thú hoàn toàn không cảm thấy vinh hạnh.
“Có phải bản đại vương muốn khế ước với ngươi đâu, thái độ của bản đại vương thế nào thì liên quan gì tới ngươi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336952/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.