24.
Gã xấu xa này thực sự đưa tôi tới Lạc Thành.
Lạc Thành mưa dầm liên miên. Bắt đầu từ mấy tháng trước, lũ lụt hoành hành, gần mười vạn người ch.ết đuối sau một lần vỡ đê. Dân chúng trôi dạt khắp nơi, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.
Tôi nhớ tới lần trước thái tử có nói, lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình giữa đường bị cướp, hàng vạn người ch.ết đói.
Thành Trường An ca múa tưng bừng. Tối đến ngàn vạn ánh đèn rực rỡ, phồn hoa náo nhiệt.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể ngờ rằng Lạc Thành, cách thành Trường An nghìn dặm, người chết đói khắp nơi, nước lũ lan tràn.
Cảnh tượng đó quá chấn động, đến mức khiến tôi trợn to hai mắt, hồi lâu không dám tin.
Phóng tầm mắt nhìn ra đâu đâu cũng là nước. Nước nhấn chìm thôn trang, thị trấn, đồng hoang vô biên vô tận. Thế nhưng cơn mưa tầm tã vẫn tiếp tục trút xuống.
Trên đường đi, tôi trông thấy những người dân may mắn sống sót áo xống không đủ che thân, tóc tai bù xù, chạy về hướng thành Lương Châu trong tuyệt vọng.
Ở cổng thành Lương Châu, rất nhiều binh mã trấn thủ ở đó xua đuổi bọn họ trở về.
Số lượng người quá đông. Lúc không khống chế được tình hình, bọn họ cũng không ngại gi.ết gà dọa khỉ, dọa cho dân chúng thối lui.
Chỉ vì Lương Châu là cửa ngõ phía Nam thành Trường An. Quan viên địa phương không cho phép dân chạy nạn có cơ hội tràn vào Trường An, sợ làm bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-bach-long/3485272/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.