22.
Một buổi thẩm vấn đang yên đang lành lại biến thành nơi tôi và Trình Gia bày tỏ nỗi lòng. Hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn, xem ra không muốn nghe thêm nữa. Lão đạo thì vẫn một mực không nói lời nào, chỉ nhìn tôi. Đột nhiên lão mở miệng nói giọng khàn khàn: “Vân Ly cô nương đã nghe nói tới gò Rồng bao giờ chưa?”
Tôi đưa mắt sang nhìn lão, gật đầu: “Có nghe nói, người Tây Vực chúng tôi ai cũng biết.”
“Cô cảm thấy, có thể đào lên được thứ gì đó bên dưới gò Rồng không?”
“Đương nhiên là không, cũng chỉ có mấy người Trung Nguyên mới tin thôi. Chỗ chúng tôi chẳng ai tin cả.”
Tiết Lương Nho nhìn tôi chằm chằm: “Cô có tin Thiên Sơn Tây Vực có rồng trắng không?”
“Tin chứ, rồng trắng Thiên Sơn từng canh giữ vườn nhà tôi mà, chúng bảo vệ chúng tôi bình an.”
Tôi nhìn lão với vẻ mặt chân thành, thổn thức nói: “Nhưng mà bây giờ không còn rồng nữa rồi. Ở Tây Vực chẳng còn con rồng nào nữa.”
“Hà cớ gì lại nói lời này?”
“Ông nội tôi bảo, con rồng trắng cuối cùng đã nằm trong bụng của yêu tăng Tây Vực.”
“Vô lý, không thể nào. Tây Vực có gò Rồng, có bằng chứng về thịt rồng, làm sao có thể không có rồng được?!”
Tiết Lương Nho hơi kích động, giọng nói không khỏi to hơn chút ít.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thần Vương Chu Nguyên Hanh đứng một bên đã bật cười ra tiếng. Gã cười ngặt nghẽo tới mức chảy cả nước mắt: “Rồng á? Ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-bach-long/3485271/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.