Tiếng lục lạc càng lúc càng gần…
Thương Sùng nhíu mày, phất tay hạ kết giới bên người Cẩm Mặc, sau đó mới nhìn về khoảng không cách không đến mười mét.
Câu hồn linh xuất hiện, quỷ mẫu Thanh Tang nhất định ở gần đây!
Đôi tròng mắt đỏ hiện lên sát ý sắc bén, Thương Sùng híp mắt cảnh giác, nói vọng về phía làn sương đen đang tụ lại. “Nếu đã tới, hiện tại còn trốn… cần thiết sao?”
“Tướng quân, Thanh Tang biết không thể gạt được ánh mắt của ngài…”
Đáp lại Thương Sùng là một giọng nói kiều mị đến trong xương cốt của nữ nhân, bất đồng với tác phong hành sự cao ngạo thông thường của cô, sương đen tản ra, xuất hiện từ trong màn sương một dáng người.
Vẫn là khuôn mặt của Thanh Tang, nhưng mà… Thương Sùng nhìn nửa người trong không trung, trong mắt đầy vẻ châm biếm:
“Chỉ vài ngày không gặp, sao ngươi lại thành ra thế này? Sợ này sợ kia… kh6ng muốn ta bắt ngươi tới trước mặt Thanh Thu ư?!”
Bị châm chọc Thanh Tang không khỏi cười khổ, rũ mắt nhìn phần thân thể bị oán linh tụ tập bên dưới, mở miệng nói: “Ta biến thành dáng vẻ này, cũng là thân bất do kỷ… Tướng quân, Thanh Tang chỉ nghĩ giúp ngài……”
“Giúp ta?” Thương Sùng tựa tiếu phi tiếu mà dương khóe môi, đối với cặp huynh muội giảo hoạt này, hắn thật đúng là nửa điểm tín nhiệm đều không có.
Ra hiệu Cẩm Mặc đừng nóng nảy, Thương Sùng nhẹ vuốt tay lên trán, không chút cảm xúc nói. “Nếu ta nhớ không lầm, là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116972/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.