Thanh Tang vừa dứt lời, Sở Niệm đã cứng đờ người, mặt trắng bệch.
Cô không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng lúc này. Chấn động? Thống khổ?... thậm chí có chút khó tin?
Đây không phải là cảnh tượng cô vẫn hay mơ thấy sao?
Mình nằm trong lòng người đàn ông kia, mà người đàn ông mặc áo giáp thời cổ đại chính là Thương Sùng!
Sở Niệm không biết những lời Thanh Tang nói là thật hay giả, nhưng mà cảm giác thật giống như đã quen thuộc… trừ mình ra… chẳng còn ai có thể biết được.
“Cô tò mò làm sao ta biết ư?” Thanh Tang nhìn Sở Niệm, nụ cười có chút khinh miệt.
Sở Niệm cau mày, trầm mặc rồi gật đầu.
“Tuy ta không phải là Minh Vương chưởng quản luân hồi nơi địa phủ, nhưng chuyện sinh tử nhân gian ta cũng biết được ít nhiều.”
Thanh Tang rũ mắt cười lạnh, cánh tay giơ lên, nhưng Câu Hồn Linh lại không vang lên tiếng động. “Chuyện mấy ngàn năm trước, ta tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng Sở Niệm, ngươi biết rõ ta không cần phải lừa ngươi.”
Lừa gạt cùng giấu diếm đều có mục đích, cô MEoMupkhông biết vì sao Thanh Tang lại muốn nói với cô những lời này, nhưng những hình ảnh quen thuộc đó đã đủ để chứng minh mức độ đáng tin của những lời Thanh Tang nói. Có chút khó hiểu nhìn Thanh Tang, Sở Niệm hỏi: “Cô nói những điều này cho ta, mục đích là gì?”
“Một phần là muốn cô đừng trốn tránh hiện thực nữa, phần khác… là để cô biết được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116942/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.