Mắt cá chân trắng nõn như tuyết nhẹ đạp trên mặt đất, Thanh Tang từ cửa sổ tiến vào phòng, từng bước tiến lại gần Sở Niệm.
“Ngươi nói đi, tướng quân đã tìm lại ngươi như thế nào? Kiếp này, ngươi vẫn là một người phàm, vài chục năm nữa sẽ lại phải tiến vào luân hồi. Hắn uổng phí sức lực đến như vậy, thật không biết vì cái gì.”
Sở Niệm nhíu mày, tay siết chặt.
Cô không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của Quỷ Mẫu. Nhưng mà, vậy thì sao? Muốn cô loạn trí ư, đừng có mơ!
Thanh Tang tiến vào phòng cũng không nghĩ tới Sở Niệm thế nhưng lại bình tĩnh vậy, cô nàng nhếch mépMEOMUP, phất tay cách không dời một chiếc ghế tới rồi ưu nhã cúi người ngồi lên.
Biểu tình nghiêm túc như cũ đánh giá Sở Niệm, Thanh Tang nói: “Nghe nói kiếp trước ngươi là một công chúa?”
Sở Niệm cảm thấy hai bên thái dương giật giật, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt không rõ nguyên nhân.
“Ngại quá, ta quên mất ngươi đã uống canh Mạnh bà, chuyện kiếp trước làm sao ngươi nhớ rõ được!” Thanh Tang lạnh nhạt cười khẽ thành tiếng, miệng lưỡi tùy ý thật không giống như là ‘khách’.
Giơ tay chỉ chiếc giường lớn còn hỗn độn, Thanh Tang hất cằm, ý bảo Sở Niệm ngồi ở đó.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng tới ngươi, thời gian còn dài như vậy, chi bằng chúng ta ngồi xuống tâm sự một chút chăng?” “Quỷ mẫu, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, tự quyết định ư… nữ quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116941/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.