Hắn có thể nghe ra chủ nhân ở đầu kia điện thoại không che dấu được vui vẻ cùng kích động, mộng tưởng trở thành sự thật, vui sướng thật đúng là khiến cho người ta huyết mạch sôi trào.
Kết quả như vậy thật tốt, Cẩm Mặc nhắm lại đôi mắt vì kích động mà có chút ẩm ướt.
Mấy ngàn năm cô tịch, chỉ cần chủ nhân hạnh phúc là tốt rồi.
Dường như nghĩ ra cái gì, Cẩm Mặc túm lấy Hoa Lệ còn đang vui vẻ tới phát cuồng ra cửa.
“Cẩm Mặc, mình đi đâu vậy?”
Bị nhét vào trong xe, Hoa Lệ thật sự cảm thấy không hiểu được.
Cẩm Mặc khởii động máy, đảo tay lái.
“Sân bay Mộ Thành.”
…
Một tiếng trước, Thương Sùng vẫn còn nằm trên giường bệnh nhân, nhưng một tiếng sau… người này vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, kéo mình lên máy bay về Mộ Thành.
…
Mọi người có tưởng tượng được Thương Sùng mặc đồ bệnh nhân mà miệng toe toét cười không ngừng nghỉ không?!
Sở Niệm ngồi bên cạnh hắn trên máy bay, bất đắc dĩ đỡ trán.
Cô thật không dám nghĩ tới những ánh mắt nhìn bọn họ trên đường ra sân bay.
Đơn giản nhắm mắt lại không buồn ngó tới hắn. Thương Sùng hắn điên rồi, mà mình… kỳ thật cũng không sai biệt lắm.
Thương Sùng nói lần này quay lại Mộ Thành việc đầu tiên làm là đi ra tiệm nữ trang mua một cặp nhẫn cưới. Cô không tự chủ mà giật giật ngón áp út của mình, một cảm giác hạnh phúc nhen nhúm len lỏi trong lòng cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116935/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.