“Hứa với em đi Thương Sùng, sau này mặc dù phát sinh bất cứ chuyện gì anh không được mạo hiểm vì em. Chúng ta là một thể, không ai có thể sống thiếu ai.”
Thương Sùng nắm chặt tay Sở Niệm, gật đầu. “Không thể rời xa nhau, nếu mất đi em thì anh cũng không còn muốn sống nữa ---- nha đầu, chúng ta… kết hôn đi!”
Thương Sùng đột ngột nói làm Sở Niệm cảm thấy khiếp sợ, không dám tin mở to hai mắt, không rõ vì sao ngay lúc này hắn lại đề cập tới chuyện này.
“Thương Sùng, không cho anh nói giỡn!”
“Anh không đùa.” Thương Sùng hôn lên mu bàn tay Sở Niệm, nhìn vào đôi mắt cô đầy nghiêm túc nói. “Anh từng nói lúc em tốt nghiệp thì chúng ta kết hôn, nhưng mà nha đầu… lúc này anh không muốn đợi nữa.”
“Lần đầu tiên cự tuyệt em vì sợ em chưa nghĩ cẩn thận, sợ em chỉ là xúc động nhất thời. Lần thứ hai cự tuyệt, cũng vì anh muốn em trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Anh không giống như những người khác, chỉ chọc cho em vui vẻ ngọt ngào, anh chỉ yêu em, thậm chí yêu em nhiều hơn em có thể tưởng tượng.”
Đã tìm kiếm em vô cùng khổ cực, anh đã yêu em suốt mấy ngàn năm qua.
‘Còn có thời gian’ bốn chữ này, chính là anh dùng bốn chữ này để tự an ủi mình trong những năm tháng đằng đẵng cô độc.
Chính là, nha đầu, anh không muốn đợi nữa.
Nếu như trước sau gì em cũng sẽ rời xa anh, như vậy Thương Sùng ta nguyện để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116934/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.