Cũng chính vì hành động bình thường như vậy, Hình Nghị rốt cuộc phát hiện ra sự việc quỷ dị.
Mình trong gương khí sắc thoạt nhìn không tốt, nhưng mà lẽ ra khi hắn nhíu mày thì ‘người’ trong gương cũng nên nhíu mày chứ!?
Nhìn trong gương, khuôn mặt kia không có bất cứ biểu tình nào, ánh mắt trống rỗng của ‘chính mình’ khiến tim Hình Nghị đập nhanh, một giọt mồ hôi lạnh không có tiền đồ chảy dài từ trên trán hắn xuống.
Hắn biết người đó không phải là mình, nhưng không thể hành động thiếu suy nghĩ, đây là chuyện thứ hai Sở Niệm luôn mãi dặn dò chính mình.
Cố gắng cưỡng ép thân thể không chịu nghe lời mà run rẩy, Hình Nghị thẳng người, nhìn chằm chằm vào ‘hắn’ trong gương.
Thời gian cứ trôi qua từng giây, cả hai Hình Nghị đều không có biểu cảm, không cử động… trầm mặc như thể chưa từng có gì phát sinh qua.
Cũng không biết do nhìn lâu, hay là do sao, Hình Nghị bỗng cảm thấy đôi mắt mình rất mỏi.
Hắn bắt đầu mất dần ý thức, ánh mắt cũng mờ mịt dần.
Hình Nghị có thể cảm giác được ‘chính mình’ trong gương cừoi với hắn, dù không có tiếng động gì nhưng lại hấp dẫn linh hồn hắn.
Loại cảm giác này chính là cái gọi là câu hồn sao? Hình Nghị cười lạnh, vô lực nhắm hai mắt lại.
Hắn đã nhanh chóng quên mất mình đang ở đâu, sao vừa lạnh lại vừa cóng, bốn phía dường như chỉ có nước hồ bẩn thỉu hôi thối.
Trong lồng ngực cạn kiệt dưỡng khí, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116928/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.