Thương Sùng rất muốn biết Thanh Tang rốt cuộc là cùng Sở Niệm nói cái gì, nhưng chưa kịp hỏi thì từ phía sau đã truyền tới tiếng Nhạc Du gọi, vừa vội vàng, vừa lo lắng.
“Niệm Niệm…… Niệm Niệm!”
Sở Niệm kinh ngạc, cũng may hắc ám tan đi. Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Nhạc Du.
Cô có chút tức giận nắm chặt tay Nhạc Du, nhíu mày hỏi:
“Không phải đã nói cậu không được chạy loại sao?! Mặc Vân Hiên đâu rồi? Sao hắn không chịu giữ chặt lấy cậu chứ?!”
Mặc Vân Hiên chạy theo sau tới nơi tự trách cắn môi, chưa kịp nói lời áy náy thì Nhạc Du đã túm chặt tay Sở Niệm, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
“Cậu đừng trách Vân Hiên, cậu biết rõ tớ không thể nào mặc kệ cậu mà!”
Có một bằng hữu như vậy, có đôi khi thật đúng là dù đau đớn đến đâu cũng vui vẻ mà!
Người mà mình luôn để ý thì cũng sẽ luôn để ý tới mình.
Lửa giận trong lòng Sở Niệm nhanh chóng bị một câu nói đơn giản của Nhạc Du dập tắt. Cô đưa mắt nhìn Thương Sùng, khoác tay Nhạc Du rồi cong môi.
“Tớ đã hứa với cậu sẽ tự lo cho bản thân mình, cậu đừng suy nghĩ nhiều, mọi thứ đã qua rồi.”
Nhạc Du nhíu mày, rõ ràng vẫn còn sợ hãi vô cùng với vẻ âm u hắc ám trước đó. Cô đưa mắtMeoMupnhìn sắc trời đã khôi phục bình thường rồi khẽ gật đầu.
“Qua rồi là tốt, qua rồi là tốt.”
Sở Niệm cười cười, hỏi: “Khách khứa bọn họ đều còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116914/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.