Chương trước
Chương sau
Mơ màng qua ngày thì có thể quên hết khổ sở sự tình sao? Nếu hữu dụng vậy thì mười năm trước VƯơng Lượng hắn đã làm. (Ô ô, mười năm trước Vương Lượng có gì ư???)

Tô Lực say rượu, cả người mềm nhũn như đống bùn, không có trọng tâm mà cúi đầu, rũ mắt cả nửa ngày mới m ở lên được.

Râu ria trên cằm khiến hắn trông vô cùng tiều tụy, áo sơ mi không còn trắng tinh mà đầu vệt rượu.

“Vương Lượng?” Tô Lực bị nắm áo nhìn Vương Lượng, nhận rõ người thì với tay chộp lấy một chai rượu chưa hết. “Nếu tới rồi, thì uống với anh vài ly nào!”

Vương Lượng đang tức giận bị hắn lè nhè càng phát hỏa, tay đoạt lấy chai rượu đập vỡ ngay lập tức.

Tiếng bình rượu vỡ vụn vang lên rõ rệt. Tô Lựu nhíu mày, sau đó nhếch miệng cười.

Tiếng cười bất đắc dĩ, hắn cười tới mức hai mắt đỏ cả lên, cười khiến Vương Lượng bất lực ngả người lên ghế.

Sở Niệm chưa từng thấy qua Tô Lực biến thành bộ dáng này, cô nhìn Vương Lượng thở hổn hển, cũng thở dài.

Nhấc chân né bảy tám chai rượu trên đất, bước tới trước mặt Tô Lực, Sở Niệm nói: “Tô Lực, đừng náo loạn.”

Tô Lực ngồi trên sô pha cả người ngẩn ra một chút, như là không thể tin được, hắn ngẩng đầu lên. “Sở Niệm?” “Là em.”

“Em đã đến rồi.” Tô Lực ôn nhu làm lòng người chua xót, dù cho hắn đã chật vật bất kham, vết thương đầy người nhưng khi thấy Sở Niệm, hắn vẫn thực nỗ lực tỏ ra mình không có chuyện gì.

Sở Niệm đứng nhìn mà trong lòng khó chịu, cô cắn môi, gật đầu, khom lưng nhìn thẳng vào mắt Tô Lực:

“Mọi người đều lo lắng cho anh, biết không? Đừng uống nữa cùng Vương Lượng trở về được không?”

“Sở Niệm… em không giận anh sao?” Hiện tại Tô Lực say rượu nên cũng mạnh miệng hơn khi tỉnh. “Em sẽ không giống hồi trước, sẽ lại làm lơ anh sao?”

“Tô Lực, anh say rồi.” Đối mặt Tô Lực yếu ớt như vậy, Sở Niệm thật sự không biết nên nói thế nào mới làm hắn thoải mái một chút.

“Uống nhiều không phải cũng khá tốt sao?” Tô Lực cong cong khóe môi, dựa ở sô pha, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà. “Không cần đối mặt với mọi việc trong nhà, ít nhất cũng sẽ không bị phóng viên phiền đến muốn chết. Hơn nữa… nếu không phải như vậy, Tô Lực đây cũng không thể gặp lại em.”

“…”

“Sở Niệm, em tới nơi này… Là bởi vì lo lắng cho anh sao?”

Sở Niệm quay đầu nhìn Thương Sùng liếc mắt một cái, sau đó gật gật đầu, đúng sự thật mà nói: “Ừ, anh là bạn của em, anh đã xảy ra chuyện… em khẳng định sẽ lo lắng cho anh.”

“Em biết rõ trước giờ anh không muốn làm bạn bè gì của em.” Tô Lực thập phần tự giễu mà cười lạnh một tiếng, rũ mắt nhìn Sở Niệm, đáy mắt một mảnh buồn bã.Tô Lực không rõ chính mình thích nàng như vậy, vì sao trong lòng nàng trước giờ chỉ có người khác.

Hắn cũng không rõ, vì sao mà lúc này trong lòng hắn vẫn còn tơ tưởng tới cô như vậy.

Gần một năm trôi qua, bóng dáng cô trong lòng hắn chỉ có đậm sâu hơn chứ không phai nhạt đi.

Cô tươi cười hạnh phúc bên người đàn ông kia, tình yêu của cô… làm cho hắn khổ sở.

Khi ra nước ngoài, chỉ vì cuộc điện thoại của cô mà khiến hắn vui không dứt,

Khi xuống máy bay về nước, người đầu tiên hắn muốn gặp cũng chỉ có Sở Niệm mà thôi.

Bởi vì kiêu ngạo, hắn trước nay đều không có quấy rầy thế giới của cô cùng Thương Sùng. Đồng thời cũng là vì kiêu ngạo, khi hắn- Tô Lực biết Sở Niệm đi Paris, cũng không có lựa chọn đuổi theo an ủi cô.

Cho tới nay khắc chế mọi thứ, đều là bởi vì chính mình yêu nàng.

Ôm nàng, hôn môi nàng, cũng là điều mà gần một năm qua hắn Tô Lực muốn làm nhất!

Người trước mặt trầm mặc làm trái tim Tô Lực lại lần nữa vỡ tan thành mảnh nhỏ, hy vọng duy nhất tan biến, hắn đột nhiên đứng lên, kéo cánh tay Sở Niệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.