Người như vậy thông thường tâm đều thực cứng, bọn họ tựa như một cây kiếm hai lưỡi, có thể bị ngươi lợi dụng, cũng tùy thời sẽ cắt tay ngươi, làm ngươi máu chảy không ngừng, thậm chí là đổ máu mà chết.
Đoán không ra, nghĩ không ra, làm ngươi không có cách nào phán đoán được bọn họ trong lòng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
Những thứ không thể nắm giữ đều có tính nguy hiểm, nếu có lựa chọn đường sống, Thương Sùng cũng không muốn lưu quả bom hẹn giờ Thư Tiếu Nhi này bên người.
Bên tai là tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà, Thư Tiếu Nhi rời đi, cuối cùng có thể làm Thương Sùng thả lỏng một ít. Nhắm mắt lại dựa vào sô pha, trên mặt hắn nét mỏi mệt chậm rãi lộ ra.
Cẩm Mặc trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy chủ nhân như vậy, hắn vẫn thở dài, sau đó rót máu vào chiếc cốc chân dài đưa tới trước mặt Thương Sùng. “Chủ nhân.”
Thương Sùng nhận ly nhấp một ngụm.
Chất lỏng nhiễm hồng môi hắn, Thương Sùng xoa Thái Dương đang căng phồng, mắt nhìn phía trước. “Cẩm Mặc, ngươi cũng cảm thấy ta lưu lại Thư Tiếu Nhi là tự tìm phiền toái sao?”
Không phải sao…
Trong lòng tuy rằng sớm có định luận, nhưng Cẩm Mặc vẫn cau mày, lắc lắc đầu. “Chủ nhân làm như vậy, nhất định là có ý riêng.”“Haizz.” Thương Sùng thở dài, nhìn về phía lầu trên. “Nếu Hoa Lệ có thể có một nửa phần tâm tư của ngươi, ta cũng không đến mức phiền lòng như vậy.”
Hắn vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116819/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.