Lộ trình vốn mất hai mươi phút lại bị hắn rút ngắn còn khoảng mười phút. Tắt máy. Xuống xe. Thương Sùng bước lên thềm nhà lấy chìa khóa mở cửa.
Chưa kịp bước vào thì một vật thể hình tròn đã bay thẳng tới Thương Sùng. Theo bản năng hắn lách mình qua một bên trơ mắt nhìn bình sứ Thanh Hoa thời Thanh đập vào cửa vỡ nát. Rầm một tiếng, mặt đất đầy bột phấn sứ rắng, động tác thật tình vừa nhanh vừa tàn nhẫn!
Không cần hỏi cũng biết đầu sỏ gây tội làm ra chuyện này là ai, Thương Sùng vuốt trán, lạnh giọng quát hai nữ nhân trong phòng: “Các ngươi đến tột cùng muốn nháo tới khi nào mới dừng tay?! Một đám, muốn quậy tới trời sao?!”
Hoa Lệ cũng không nghĩ tới cái bình hoa kia sẽ bay thẳng tới người chủ nhân, theo bản năng mà rụt cổ, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi đã vờ an tĩnh đứng đó.
Cẩm Mặc hiện tại đã không còn bị dày vò mà lại vui sướng khi người gặp họa, quét mắt Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi, sau đó liền đi tới bên người Thương Sùng đứng lại.
Nghiêm trang tiếp nhận áo vest trong tay Thương Sùng, Cẩm Mặc cảm thấy lần này Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi đều không thoát khỏi tội.
Không khí trong nhà lạnh lẽo, cũng may đã đóng cửa lại, bằng không người qua đường thật đúng là cho rằng nhà hắn bị đánh cướp.
Nhìn TV bị đá hỏng một bên, bàn ghế chỏng chơ gãy gọng. Thương Sùng mỏi mệt, ngồi ở trên sô pha không còn lời gì để nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116818/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.