Vì là việc riêng nên Vương Lượng phải nhờ vả mấy người bên tổ kỹ thuật, mua cả ít bao thuốc lá tốt sang biếu thì mới được hỗ trợ. Nhưng mà ai ngờ mất hết cả đêm nhưng kết quả vẫn không như ý.
Không kịp cạo râu, Vương Lượng lái xe cảnh sát tới chỗ hẹn cùng bọn Sở Niệm.
Đầy mệt mỏi phong trần, hắn vào phòng bao riêng, không khách khí kéo ghế ra ngồi xuống.
Cũng không chào hỏi Thương Sùng và Sở Niệm, Vương Lượng gọi phục vụ rót nước, ừng ực ngửa cổ uống bộ dạng y hệt kẻ tình nghi đang chạy trốn.
Thật đúng là không hề coi mình là người ngoài!
Sở Niệm và Thương Sùng nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Vương Lượng vẫn còn đang uống nước.
Chống tay lên cằm, Sở Niệm cong môi trêu chọc:
“Vương Lượng, cả đêm qua anh thi Marathon à? Mấy ngày không gặp anh từ cảnh sát biến thành tội phạm bỏ trốn à?”
Vương Lượng dùng mu bàn tay quẹt miệng, tức giận trề môi.
“Đêm qua cả đêm ở bên bộ phận kỹ thuật, tiểu nha đầu cô thật không có lương tâm, không cảm tạ thì thôi còn giễu cợt anh nữa?”
“Em có đâu.”
Sở Niệm mặt dày cười, ân cần rót thêm một ly nước đặt trước mặt hắn.
“Nếu em thật sự không có lương tâm thì có thèm ngó tới mặt anh không? Thậm chí cùng với thần tượng của anh ngồi đây đợi anh? Anh đúng là đồ đầu gỗ, không biết nói đùa gì hết.”
Nhìn Thương Sùng trước mặt không nói năng gì trước mặt, Vương Lượng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116614/chuong-162-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.