“Chủ nhân, Hoa Lệ biết sai rồi, về sau cũng không dám nói giỡn cùng Cẩm Mặc như vậy nữa.”
Thương Sùng nhấp môi, đưa tay lại vuốt ve đầu nàng.
Hoa Lệ và Cẩm Mặc không giống nhau, từ nhỏ tới lớn nàng đều là tự do tự tại, thiên chân hồn nhiên như tờ giấy trắng không có vệt dơ; không có những băn khoăn giống như Cẩm Mặc, đương nhiên cũng không có sự cẩn thận như Cẩm Mặc.
Lúc xưa Cẩm Mặc sống thật tiêu sái, cũng thật kiêu ngạo. Chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã đến được giai đoạn hóa thân sau cùng. Yêu giới, vốn dĩ phân chia cấp bậc theo mạnh yếu, miêu vương Cẩm Mặc trên đỉnh cao tự nhiên sẽ hấp dẫn Hoa Lệ ngây thơ.
Lúc ấy, Hoa Lệ còn rất nhỏ, vẫn chưa thể nói chuyện, chỉ sống ở yêu vương sơn cốc mà thôi. Lúc đầu không nghĩ tới tu luyện, nhưng vì ở bên cạnh Cẩm Mặc mà đã từ bỏ thời gian vui vẻ bên ngoài mà quyết tâm dùng 500 năm để tiến vào giai đoạn hóa thân.
Chính lúc ấy, Cẩm Mặc sẩy chân.
Bao nhiêu kẻ vây quanh trước đây trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, chỉ còn có Hoa Lệ ở bên mình.
Bởi vì có quan hệ khế ước linh hồn mà Cẩm Mặc đi theo Thương Sùng. Mấy trăm năm qua đi, Hoa Lệ vẫn si tình chờ hắn.
Thương Sùng biết hai người họ dù ngoài mặt luôn cãi nhau, nhưng thực tế lại yêu thương đối phương đến chết.
Mấy trăm năm không rời bỏ, mấy ai làm được điều này.
Hiện tại, Cẩm Mặc ở nhân gian lại bị coi thường, Hoa Lệ đương nhiên không nhịn nổi việc này.
Thương Sùng tin tưởng nếu không phải Cẩm Mặc ngăn Hoa Lệ lại không cho cô làm bậy thì cái gã Phó giám đốc cáo mượn oai hùm kia khẳng định là không còn sống được tới giờ.
Hắn thật sự coi trọng một cô gái như Hoa Lệ, nhưng cũng hiểu rõ lời mình đã nói, nơi này là nhân gian, có quy củ riêng. Nếu còn muốn sống tại đây thì cô cũng phải tuân thủ theo quy tắc ở nhân gian này.
Nghiêng mắt nhìn Cẩm Mặc vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất kh ông nhúc nhích, Thương Sùng nói:
“Cẩm Mặc, tính cách ngươi ổn trọng là việc tốt, nhưng mà tốt cũng phải biết tùy người biết không? Con người nhìn thì có vẻ nhu nhược đó, nhưng thực ra lại âm hiểm hơn bất cứ yêu quái gian trá nào. Bọn họ để ý địa vị, để ý tiền tài. Đương nhiên cũng sẽ vì những thứ này mà sử dụng ít nhiều thủ đoạn. Ta cho ngươi đi để thích ứng với thói quen của con người nhưng cũng không để ngươi phải học nén giận.”
Cẩm Mặc cúi đầu:
“Chủ nhân giáo huấn rất phải, trước đây thật sự ta đã cố kỵ quá nhiều.”
“Lúc trước nói ngươi đi tới đó, là ta đã nói ngươi không cần cố kỵ việc kiếm tiền, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đó chính là công ty của ta. Trừ bỏ ngươi nơi đó, những kẻ khác không được phép làm chủ ở nơi ta làm đương gia.”
Cầm lấy chìa khóa xe đang ném trên bàn bên cạnh, Thương Sùng vỗ vỗ Hoa Lệ bảo cô xuống.
“Xe Maserati này ta cho ngươi, tiền, ta có rất nhiều, muốn làm gì thì cứ làm, thoải mái mà làm.”
[Meo_mup: soái quá, soái quá! Ước gì có ai ném cho em 1 cái chìa khóa xe giống vậy, em sẽ đạp thẳng chân ga!!!]
“Cẩm Mặc hiểu ý chủ nhân.”
Tay mèo lông xù biến thành bàn tay nam nhân với năm ngón tay xương cốt rõ ràng, Cẩm Mặc cầm lấy chìa khóa xe.
Bỗng nghĩ tới sự tình gì, Cẩm Mặc xoay chuyển đôi mắt hổ phách.
“Chủ nhân, việc trên mạng kia có cần Cẩm Mặc đi điều tra không?”
“Hoa Lệ cũng phải đi điều tra.”
Hoa Lệ không có hồ nháo như lúc nãy mà cau mày, đưa móng vuốt lên quơ quào trong không trung. “Dám khi dễ chị Niệm Niệm với chủ nhân, Hoa Lệ nhất định phải cào nát mặt kẻ xấu đó!”
Thương Sùng rốt cuộc cong môi, nhướng mày nhìn hai chú mèo nhỏ đang ngẩng cổ nhìn mình.
“Tạm thời chưa cần, Sở Niệm đã có cách đối phó. Nhưng mà các ngươi yên tâm, khi nào cần đến các ngươi ta tuyệt đối sẽ không ngại đâu.”
Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ nhìn nhau rồi quay lại nhìn Thương Sùng.Cả hai trong mắt quyết tâm chúng khẩu đồng từ: “Cẩm Mặc, Hoa Lệ nguyện vì chủ nhân cống hiến sức lực!”
Thương Sùng không nói gì, khóe môi hiện lên nụ cười mà chỉ kẻ vương giả có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]