Chương trước
Chương sau
Chương 100

“Này, anh Trụ Tử!

“Tôi tìm được người đánh chị dâu rồi! Nó ở ngay trong khu biệt thự của anh này!”

“Ở biệt thự số 16!”

Gã ta vừa gọi điện thoại xong, hai chị em Liễu Băng Khanh đã vội vàng chạy tới, thấy Vương Thiến không có việc gì mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau khi nhìn thấy nhóm người nằm la liệt đầy đất, còn biết tất cả những người này đều là đàn em của Triệu Thiết Trụ, thì Liễu Băng Loan trợn to mắt có chút kinh ngạc nhìn Lương Siêu.

“Không ngờ thân thể mỏng manh này của anh cũng đánh người được sao?”

“Nhưng mà bọn họ đều là tay sai của Triệu Thiết Trụ, xem ra anh chọc phải rắc rối lớn rồi”

“Băng Loan, bớt nói hai câu đi.”

“Hơn nữa, nói cho cùng thì tất cả chuyện này đều do em gây ra.”

Liễu Băng Khanh công bằng nói một câu, lập tức chọc cho Liễu Băng Loan bĩu môi: “Chị, em là em gái ruột của chị đó, hiện tại anh ta còn chưa thành chồng của chị nữa, sao chị có thể ra mặt cho hắn như vậy có chứ.”

“Còn nói nhảm nữa!”

Liễu Băng Khanh lại trừng cô ta một cái, lập tức lại nhìn Lương Siêu, suy nghĩ một chút nói, “Anh đi theo chúng ta trước đi, đại ca của bọn họ là Triệu Thiết Trụ, là một thế lực không nhỏ ở đây, anh không đối đầu với hắn nổi.”

“Đi?”

“Các người muốn đi đâu?”

Một tiếng quát lớn truyền đến, Liễu Băng Khanh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, thân cao gần hai thước, cả người giống như tháp sắt cồng kềnh đi tới, phía sau còn có mang theo hai vệ sĩ, trong lòng cô lập tức trầm xuống.

“Đại ca!”

Người đàn ông đầu trọc kia vội vàng tiến lại chỉ chỉ Lương Siêu: “Chính là tên này!”

“Ngay cả chị dâu cũng dám đánh, anh không thể nương tay với hắn đâu!”

Triệu Thiết Trụ không để ý tới gã ta, mà trước tiên là cười chắp tay với Liễu Băng Khanh.

“Tôi còn đang thắc mắc là ai, thì ra là Tổng Giám đốc Liễu.”

Liễu Băng Khanh vẻ mặt lạnh nhạt gật gật đầu, nói: “Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, không bằng cứ cho nó qua đi, coi như là nể mặt tôi.”

“Ha ha, đương nhiên tôi phải nể mặt Tổng Giám đốc Liễu rồi.”

“Cô và em gái cô, còn có cô gái kia có thể đi, nhưng tên nhóc này, ban ngày dám tát vợ tôi, buổi tối lại đánh bị thương nhiều anh em của tôi như vậy.”

“Cứ để cho hắn đi như vậy thì không thích hợp lắm?”

Liễu Băng Khanh nhíu mày: “Vậy ông muốn thế nào?”

“Đúng là không may, nếu Tổng Giám đốc Liễu đã ra mặt bảo vệ hắn thì tôi có thể cho hắn về, nhưng trước khi về phải để lại chút đồ.”

“Một cánh tay, hai chân.”

“Không được mặc cả.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.