Chương trước
Chương sau
Tiếng hét giận dữ của Lương Siêu lập tức hấp dẫn sự chú ý mọi người trong đại sảnh.

Mười mấy tên côn đồ nối đuôi nhau, chậm rãi bao vây phía sau hắn, vẻ mặt trêu tức, ánh mắt lạnh lẽo đồng loạt nhìn về phía Lương Siêu, giống như mèo vờn chuột.

"Anh, anh à..."

“Anh mau đi đi!”

"Đám người này đang nhắm vào anh đó! Bọn họ là người xấu, anh mau chạy đi, Nghiên Nghiên không muốn anh gặp nguy hiểm đâu, hu hu..."

Bốp!

Người đàn ông cao lớn ngồi trên sô pha kia giơ tay tát vào mặt Lương Nghiên một cái thật mạnh, khuôn mặt vốn đã bị thương giờ lại truyền tới cảm giác đau nhức nóng rát!

Khóe miệng cô ấy lập tức xuất hiện tia máu, la lên một tiếng rồi trực tiếp ngất đi.

"Nghiên Nghiên!"

Lương Siêu trợn mắt to đến mức hốc mắt muốn nứt ra, ánh mắt lạnh như băng tràn ngập sát ý bắn thẳng về phía người đàn ông vừa ra tay, giọng nói cũng trở nên khàn khàn đi rõ rệt.

"Mặc kệ mày là ai, tao chắc chắn sẽ làm cho mày sống không bằng chết."

Nghe xong, người đàn ông nhíu nhíu mày, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hút hai hơi, nói: "Loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như mày tao gặp nhiều rồi.”

"Nhưng mà nể tình vừa rồi mày biết trong biệt thự có người mai phục nhưng vẫn có gan tiến vào, tao có thể cho mày chết rõ ràng một chút."

"Mày có biết sai lầm mà một người đàn ông không nên phạm phải nhất là gì không?"

Lương Siêu im lặng không nói, nhìn Lương Nghiên đã đau đớn ngất đi nhưng vẫn bị người ta cầm đao gác trên cổ, trong lòng hắn bắt đầu âm thầm tính toán nên cho mấy người này chết như thế nào mới đáng tội.

“Để tao nói cho mày biết, sai lầm mà đàn ông không nên phạm phải nhất, chính là tán gái không nên tán!”

“Anh Kim Hùng của bọn tao đã sớm tuyên bố Tần Liên là người phụ nữ của anh ấy, vậy mà một tên yếu đuối như mày còn dám sờ tới, sai lầm này chỉ có cho mày chết mới hết tội!”

Vừa dứt lời, người đàn ông vung tay ra hiệu.

Lập tức có mười lăm, mười sáu tên côn đồ vẻ mặt hung tợn xông tới gần Lương Siêu!

Tên nào cũng hầm hầm sát khí, bộ dạng nhất định phải lấy mạng của Lương Siêu cho bằng được.

"Răng rắc..."

Lương Siêu hơi hoạt động thân thể, một giây sau cả người hắn biến mất trong nháy mắt. Không nhìn thấy người đâu, mười mấy tên côn đồ kia hơi khựng lại một chút.

Nhưng bọn họ không thấy rõ, không có nghĩa là người đàn ông ngồi ở phía sau hậu trường cũng không thấy rõ.

Làm sao có chuyện người biến mất trong nháy mắt được, chẳng qua là tốc độ quá nhanh, nhanh đến khó tin vọt tới phía sau mười mấy tên côn đồ kia!

“Cẩn thận phía sau!”

Gã ta vừa mới hô to một tiếng nhắc nhở, mười mấy tên côn đồ kia chưa kịp xoay người phản ứng lại, đã bị Lương Siêu tung quyền cước kết hợp đánh văng tất cả ra ngoài.

Thịch!

Bốp! Thịch...

Sau một loạt tiếng đấm đá, mười mấy tên côn đồ đã bị đánh bay ra xa, lần lượt nằm sấp bên ngoài biệt thự, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

Thấy thế, đồng tử người đàn ông lập tức co rút lại, trong lòng đã sinh ra một cảm giác không lành.

Mẹ kiếp, tình báo sai!

Tên này thì yếu đuối chỗ nào chứ, rõ ràng là một tên côn đồ chính hiệu!

Hơn nữa thông qua mấy đòn đánh nãy giờ hắn tung ra, gã đã phỏng đoán được sức mạnh của hắn không hề thua kém mình!

"Đến lượt mày rồi."

Lương Siêu lạnh lùng nói: "Tao cho mày hai lựa chọn: Một, là tự sát.”

"Hai, bị tao đánh tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường, sống không bằng chết."

"Nhưng mà, tao đề nghị mày vẫn nên chọn cái đầu tiên, dù sao thì đau dài cũng không bằng đau ngắn mà."

"Phi!"

Người đàn ông nghe xong hung hăng nhổ nước bọt, máu điên triệt để bị Lương Siêu khiêu khích ra.

Gã ta chậm rãi đứng lên, mạnh mẽ xé áo ném sang một bên, lộ ra hình xăm đầu sói màu xanh thoạt nhìn rất hung ác trước ngực.

“Ngược lại tao cũng rất muốn nhìn xem, hôm nay tên nhóc như mày làm sao có thể đánh tao tàn phế đây!”

“Grừ!”

Gã ta giận dữ quát một tiếng, cả người trực tiếp phóng ra ngoài, khí thế cũng có vài phần áp bách làm tên côn đồ đang kề dao trên cổ Lương Nghiên không khỏi tấm tắc khen ngợi.

“Anh Thanh Lang tuyệt vời!”

"Giết chết tên nhóc đó đi! Trả thù cho anh em chúng ta!”

Thịch!

Lại là một tiếng va chạm vang lên, tên côn đồ kia liền thấy nắm đấm của Thanh Lang đang va chạm trực diện với một bàn tay trắng trẻo thoạt nhìn không có chút lực nào.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, sắc mặt Thanh Lang lập tức thay đổi, vẻ mặt kinh hãi!

Đau.

Đau thấu xương!

Ngay bây giờ gã ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thứ mà mình vừa đấm vào không phải là bàn tay, mà là một khối sắt dày.

Không, phải nói là một khối kim cương mới đúng!

Gã ta cảm giác như toàn bộ xương cốt cánh tay của mình đã bị chấn gãy nát!

Ngay sau đó, Lương Siêu mạnh mẽ xoay người một cái, dùng một loại thủ pháp rất kỳ lạ, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên cánh tay và chân Thanh Lang. Ngay khi hắn vừa dừng tay, cả người Thanh Lang giống như là một ngọn núi sụp đổ, ầm ầm ngã xuống đất!

"A!"

"A… cánh tay của tao, chân của tao!"

Nhìn Thanh Lang điên cuồng kêu rên trên mặt đất, lăn lộn liên hồi, tên côn đồ áp giải Lương Nghiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy.

Lạch cạch!

Thấy Lương Siêu liếc mắt nhìn sang bên này, tay hắn lập tức bủn rủn, vứt bỏ cây đao, vội vàng quỳ xuống điên cuồng dập đầu với Lương Siêu!

Thanh Lang chính là chiến tướng số một mà lão đại Kim Hùng của bọn họ đồng ý ngồi chung bàn, lại là nhân vật từng một mình xông pha giết chết mười mấy tên côn đồ.

Nhưng kẻ tàn nhẫn như vậy, đặt ở trước mặt người trẻ tuổi này cũng phải biến thành đống bùn nhão, chỉ sợ đến phiên hắn thì không đủ để người ta nhét kẽ răng đâu!

"Anh, anh trai à, em sai rồi, em đầu hàng, xin anh tha thứ cho em!"

"Mấy người vừa rồi làm em gái anh bị thương đều bị anh đánh bay hết rồi, em, em cùng lắm chỉ đi theo bọn họ áp giải con tin đi thôi, thật ra em không làm cái gì cả!"

"Em trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cầu xin anh đại phát từ bi tha cho em một con đường sống! Em dập đầu cầu xin anh đó!”

"Cầu xin anh, cầu xin anh..."

Lương Siêu chỉ liếc hắn một cái, rồi đi qua nhẹ nhàng ôm Lương Nghiên lên, đi thẳng lên lầu.

"Đem mấy tên phế vật này ra ngoài xử lý hết cho tao, còn nữa, giúp tao chuyển lời tới đại ca của mấy mày."

"Sai lầm mà đàn ông không nên phạm phải nhất chính là đắc tội với kẻ mạnh hơn mình gấp trăm ngàn lần, nếu phạm phải đương nhiên cũng nên trả giá tương ứng."

"Ngày mai bảo hắn tự mình đến cửa xin lỗi, bắt đầu từ cổng khu biệt thự đến nơi này phải một bước đi một bước quỳ cho tao."

"Về phần chi phí thuốc men của em gái tao, cộng thêm tổn thất tinh thần linh tinh, tính rẻ cho hắn 500 vạn cộng thêm một ngón tay của hắn đi."

"Đến trễ thì hậu quả tự chịu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.