Sau khi nghe Mạnh Đông Dương nói xong, Tô Vũ nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh từng nói là có thể tìm thấy mà? Sao bây giờ lại nói không tìm thấy?”
Mạnh Đông Dương gãi gãi đầu: “Không phải vậy. Tôi từng nói là mộ chính có khả năng ở sau cửa, nhưng tôi không chắc cho lắm. Có điều, nếu nó không ở đó thì chắc là ở mắt phong thủy Tây Sơn. Chúng ta thử lại mắt phong thủy xem sao.
Bởi vì bây giờ đang là ban ngày cho nên Tô Vũ không kiêng dè gì nhiều. Lúc này đám rễ huyết rồng đang trong trạng thái ngủ đông, sẽ không làm người khác bị thương.
Hai người đi đường núi hơn một tiếng đồng hồ. Mạnh Đông Dương còn chưa khỏi hẳn, lại thêm hai ngày trước mất máu rất nhiều, sức khỏe hơi yếu, vậy nên lúc này anh ta mặt mày tái nhợt, ngồi trên tảng đá thở hổn hển.
“Anh Tô, để tôi nghỉ ngơi một lát đi, hai chân tôi mềm nhữn ra rồi. Nhìn anh kìa, hô hấp không thay đổi một chút nào luôn, sao mà hay vậy?” Mạnh Đông Dương thở hổn hển vài hơi rồi dứt khoát ngồi xuống mặt đất, trước ngực lên xuống phập phồng liên tục vì thở mạnh.
“Hừ, anh tự biết mình còn chưa khỏi hẳn, mà còn đi nhanh làm gì?” Từ khi lên núi, Mạnh Đông Dương dường như sốt ruột hơn cả Tô Vũ, dẫn Tô Vũ chạy suốt cả đường đi.
“Không đi nhanh sao được hả? Tuy rằng Tây Sơn không lớn lắm, nhưng mà anh xem bây giờ mấy giờ rồi, chúng ta phải đi nhanh để xuống núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3509721/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.