Nhưng ai ngờ, trong số mười ba người đi, chỉ có ba người trở về, tôi cũng không biết dưới đó họ đã gặp phải thứ gì, vì vậy ngài hiểu hoàn cảnh của tôi chưa? Tôi rất nóng lòng muốn bán thứ này để cứu đồng bọn thoát hiểm."
Nghe xong, Bạch Nhãn Hạt Tử dường như vẫn chìm đắm trong tình tiết của một câu chuyện xưa, nhưng nghĩ lại thì những gì Thận Vương trải qua so với ông ta thật sự chẳng là gì cả.
"Vậy là bức tranh này chính là vật do chính Thận quốc để lại, không sai chứ?” Bạch Nhấn Hạt Tử hỏi Dạ Oanh.
"Thưa ngài, dù tôi nói thêm bao nhiêu, có lẽ ông cũng không tin, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm cam đoan với ông rằng, món đồ này quả thực là những gì chúng tôi đã liều mạng lấy được từ dưới lòng đất. Còn nếu ông không tin, ông có thể mời một chuyên gia đáng tin cậy đến xem." Dạ Oanh nói một cách thành khẩn.
Phó Cổ nhân cơ hội nói: "Này, anh còn đang do dự gì vậy? Anh thật là một lão già khó tính mà! Cơ hội tốt như vậy một đời có thể gặp được vài lần thôi mà? Tôi đã nói với anh trước đó rồi, ấn ký thanh kiếm cổ này, giống như dấu hiệu chống hàng giả ngày nay vậy.
Không phải tôi không muốn anh mời người đến xem, nhưng anh hãy suy nghĩ này, nếu người mà anh mời đến đánh giá cao món đồ này, hoặc để lộ thông tin, điều đó sẽ không có lợi gì cho anh cũng như cho tôi. Đừng do dự nữa, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3442732/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.