Nói về việc hiểu biết bối cảnh lịch sử của đồ cổ, trước mặt Phó Cổ, Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ xem như là tiểu bối mà thôi.
Với một tên chữ lớn còn không biết được mấy chữ như Bạch Nhãn Hạt Tử thì đương nhiên rất ít hiểu biết về những thứ này. Trước đây sở dĩ ông ta làm nghề đồ cổ, hoàn toàn chỉ vì cái miệng lanh lợi có thể nói người chết thành người sống của ông ta thôi.
Một cái hồ nước nhỏ mà ông ta cũng có thể nói đó là đồ của Ngọc Hoàng Đại
Đế đã dùng qua, đúng là ông ta không quá hiểu biết, nhưng nhờ cái miệng ấy và tài đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trước đây ông ta đã lừa được không ít người.
Nhưng đối với những gì Phó Cổ vừa nói, Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn còn không thực sự tin tưởng. Nếu nói chỉ vài chục nghìn hay vài trăm nghìn, chỉ vì mùi thơm trên bức tranh này, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn không do dự mà mở túi ra ngay.
Nhưng năm triệu, dù với ông ta hiện tại cũng không đến nỗi không có, nhưng số tiền lớn như vậy thì vẫn phải cân nhắc cẩn thận mới được.
Bạch Nhãn Hạt Tử nhìn bức tranh trên bàn với vẻ luyến tiếc, rồi quay sang Phó Gổ nói: "Tôi nói này, cái này còn có gì để nói không?"
Vừa nghe Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi như vậy thì ai cũng biết, cuộc làm ăn này đã có triển vọng rồi.
Vì thế Phó Gổ liếc nhìn Dạ Oanh, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3442731/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.