Cuối cùng, mười người bệnh nhân thì chín người đã đứng lên, bọn họ nói rằng cơ thể của mình đã có chuyển biến tốt.
Còn lại một người, vẫn ngồi trên ghế, không hề đứng lên.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi.
Từ khi Lâm Mạc Huy ra tay chữa trị thì tổng cộng mới chỉ có vài phút trôi qua mà thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy mà đã chữa khỏi cho chín người!
Y thuật như thế này, ai dám không phục chứ?
Hạ Vũ Tuyết và Thái Tử cũng vui mừng khoa tay múa chân, hai người cũng không nghĩ tới, vậy mà y thuật của Lâm Mạc Huy lại giỏi tới vậy, lập tức có thể chữa hết cho những người bệnh này. Hạ Vũ Tuyết vui sướng lớn tiếng nói: "Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!" "Bây giờ, tôi nhìn thử xem các người còn ai dám nói Anh Mạc Huy không hiểu y thuật nữa!" "Không hiểu y thuật thì làm sao có thể chữa khỏi cho những bệnh nhân này đây?"
Thái Tử vênh váo đắc ý nhìn về nhóm người Tiền Trạch Nam: "Tên họ Tiền kia, cả tên họ Vạn nữa, bây giờ các người còn muốn nói gì nữa không?" "Sao nào? Lần này tâm phục khẩu phục rồi chứ?" "Hừ! Thế còn dám tự xưng là thần y nữa không? Tôi nhổ vào, các người cho rằng Lâm Mạc Huy còn không xứng đáng xách giày cho các người. Nhưng sự thật thì các người mới là thứ rác rưởi!"
Anh ta nói xong thì trực tiếp quay mặt qua chỗ những trọng tài khác nói: "Còn có các người nữa, thất thần làm gì đây?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1168013/chuong-1268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.