Hiện trường rơi vào yên tĩnh như chết chóc.
Qua hồi lầu sau, Hạ Vũ Tuyết và Thái Tử vui sướng nhảy dựng lên. "Lâm Mạc Huy, quá giỏi rồi đó!" "Làm tốt lắm!"
Hai người vui sướng kêu to lên, ngay cả mặt mày của Độc Tri Chu cũng mỉm cười nhè nhẹ.
Vừa rồi thấy Lâm Mạc Huy vẫn luôn không động thái gì, bọn họ còn tưởng Lâm Mạc Huy từ bỏ rồi ấy chứ. Không nghĩ tới rằng Lâm Mạc Huy vừa tay là liền có hiệu quả như vậy đấy.
Không tới mấy phút đã chữa khỏi cho toàn bộ những bệnh nhân kia, căn bản không cần phải để lại cho Tiền Trạch Nam bệnh nhân nào.
Thì ra, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của Lâm Mạc
Huy!
Nhóm người ở bốn phía đều ồn ào lên một hồi, tất cả mọi người đều rung động nhìn qua Lâm Mạc Huy, đa phần trên mặt mọi người đều mang theo vẻ không tin.
Dù sao, cái này thật sự quá ngoài dự liệu của người ta rồi.
Mười người bệnh nhân, hơn nữa đều có triệu chứng rất phức tạp.
Anh chỉ đi lên có mấy phút đồng hồ, lại chữa khỏi hoàn toàn cho bọn họ, y thuật như này phải thần kỳ tới cỡ nào hå? "Tên họ Lâm kia, bây giờ tôi nhìn không nổi nữa rồi." "Cho dù là cậu nói khoác cũng phải có mức độ một chút chứ? Lên khán đài chưa tới mấy phút, ném ra mấy cây kim châm như ném phi tiêu, lại cho họ uống lung tung mấy viên thuốc, sau đó cậu lại nói đã chữa khỏi cho bọn họ sao?" "Cậu thật sự xem chúng tôi là đồ đần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1168011/chuong-1266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.