Chương trước
Chương sau
Những lời nói này khiến cho đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán.
Ánh mắt của những người có mặt tại hiện trường nhìn Hạ Vũ Tuyết lập tức thay đổi. Nữ giới thì nhìn cô bằng ánh mắt kinh thường, nam giới thì nhìn cô bằng ánh mắt châm biếm và một xíu thèm thuồng. Giống như Hạ Vũ Tuyết thật sự là một đứa con gái xấu xa có thể nhận bất cứ ai làm chồng.
Thái Tử đứng ở đó không xa, sắc mặt của anh ta không nhịn được mà phát lạnh, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị Hỏa Hoa ngăn cản. “Đừng vội, bình tĩnh quan sát sự thay đổi!”
Thái tử cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta biết trong lòng Hỏa Hoa nhất định đã có tính toán. Sắc mặt của Hạ Vũ Tuyết đỏ bừng, cô ấy tức giận đến run cả người. “Ông đừng ăn nói lung tung!” “Tôi chướng mắt Vĩnh Xuân Đường ăn cắp phương thuốc gia truyền của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, còn vênh mặt lên mở buổi công bố, cho nên cho nên tôi mới thay mặt công ty dược phẩm Hưng Thịnh lên tiếng bàn luận.
Hạ Vũ Tuyết tức giận nói.
Người ở bên cạnh Viên Hữu Đức cười khẩy một cái: “Cô là cái thứ gì hả? Cô có tư cách gì mà thay mặt công ty dược phẩm Hưng Thịnh nói chuyện hả?” “Cô thật sự cho rằng bản thân mình có mối quan hệ không trong sáng với Lâm Mạc Huy thì cô có tư cách đại diện công ty dược phẩm Hưng Thịnh sao?” “Tôi nói cho cô biết, từ xưa đến nay, công ty dược phẩm Hưng Thịnh là của Hứa Thanh Mây “Cô cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ mà thôi. Cô căn bản không có tư cách nói chuyện!”
Những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán ồn ào lên. “Haizz, con gái bây giờ đều không biết liêm sỉ như thế sao?” “Một con vợ bé mà lại thật sự cho rằng mình là bà cả sao? Chuyện nhà người ta mà cô ta cũng muốn quản sao?” “À, loại đàn bà này đã suy bại đến mức phải đi làm vợ bé rồi à. Còn có chuyện gì mà cô ta không làm được nữa không?” “Không nhìn ra nha. Trông cô ta xinh đẹp như thế, sao làm người lại quá đáng như vậy chứ?” "Loại đàn bà này không có lòng tự trọng. Luôn nhằm vào người có tiền đấy “Thật hay giả vậy? Trông xinh đẹp như thế, hay là một lát nữa tôi cho cô ta một chút tiền nhỉ?"
Mọi người càng nói càng khó nghe, Hạ Vũ Tuyết tức đến muốn khóc.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, anh ta đang định đứng ra nói chuyện.
Lúc này, Tiền Trạch Nam mở miệng: “Cô là Hạ Vũ Tuyết, cháu gái của Hạ Thành Phong ở thành phố Hải Tân đúng không?” “Tôi nhớ cô rồi. Lúc trước ông nội cô từng dẫn cô đến
Tô Vân, còn đặc biệt đến thăm tôi.” "À, khi đó trông cô ngây thơ hồn nhiên như thế, sao lại suy bại đến bước này. Thật khiến cho người ta cảm khái mà!" “Nhưng, cho dù cô là cháu gái của Hạ Thành Phong thì cô vẫn nên nói chuyện có chừng mực một chút đi.” “Hôm nay là buổi công bố của Vĩnh Xuân Đường. Cô bước lên đây nói thẳng Vĩnh Xuân Đường chúng tôi ăn cắp phương thuốc gia truyền của công ty dược phẩm Hưng Thịnh. Hành động này của cô nhất định là muốn vu khống Vĩnh Xuân Đường chúng tôi!” “Trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Người vu khống Vĩnh Xuân Đường chúng tôi nhất định sẽ bị truy cứu và chịu trách nhiệm trước pháp luật”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Tiền Trạch Nam trở nên rất lạnh lùng, giống như thật sự bị Hạ Vũ Tuyết chọc giận.
Những người xung quanh lại hùa theo ồn ào lên: “Đúng, nên truy cứu trách nhiệm của cô ta!” “Cháu gái của Hạ Thành Phong làm sao thế? Sao lại có thể nói năng lung tung như vậy?” “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày. ỷ lại vào thanh danh của bậc cha chủ ra ngoài làm xằng làm bậy, đúng là nực cười!” “Hừ, Hạ Thành Phong là cái thứ gì? Ông ta cũng là người có danh tiếng ở thành phố Hải Tân. Nhưng khi ông ta rời khỏi thành phố Hải Tân thì có mấy ai nhận ra ông ta chứ?” “Dám vu khống thần y Tiền, nên bắt ông nội cô ta quỳ xuống dập đầu!”
Đám người liên tục ầm ĩ. Lúc này, người của mười đại gia tộc ở Tô Vân lập tức vây quanh lại.
Một chàng trai lạnh lùng trong đám người đó nhìn Hạ Vũ Tuyết, trầm giọng nói: “Cô Hạ, chúng tôi kính trọng ông nội cô Hạ Thành Phong, cho nên mới cho cô đi vào hội trường buổi công bố. “Nhưng cô vẫn luôn làm loạn, vu khống Vĩnh Xuân Đường chúng tôi. Chúng tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi. Mời cô rời khỏi buổi công bố, đợi cảnh sát đến xử lý. Đừng ảnh hưởng đến tiến độ bình thường của buổi công bố chúng tôi.
Khuôn mặt Hạ Vũ Tuyết đỏ bừng, nói lớn tiếng: “Tôi không có vu khống “Những lời tôi nói đều là sự thật. Các người... Các người dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.