Mã Phú Qúy ngẩn ra.
Lúc trước, Lý Nam Cương ở trước mặt anh ta, luôn miệng gọi anh rể, đừng nói đến có bao nhiêu tình cảm.
Ngày thường, Lý Nam Cương đều cung kính, khách khí, chưa bao giờ dám nói lớn tiếng với anh ta như vậy.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ, Lý Nam Cương vậy mà lại to gan như vậy, vậy mà dám sỉ nhục anh ta như vậy. Sắc mặt Lý Dịnh Nhi cũng thay đổi: “Lý Nam Cương, em... sao em có thể nói như vậy với anh rể em chứ?” Lý Nam Cương phất tay: “Chị, em cũng là vì muốn tốt cho hai người thôi. “Lẽ nào thật sự làm theo tên Mã Phú Qúy kia nói, để em đi dập đầu xin lỗi người kia sao?” “Chị, chuyện em đã làm, tên họ Lâm kia, tuyệt đối sẽ không tha cho em" “Đừng nói em nữa, chỉ dựa vào tính cách của Lâm
Mạc Huy kia, hai người cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt. “Thay vì bị nó giết, còn không bằng liều mạng một trận với nó”
Sắc mặt Lý Dịnh Nhi tái nhợt: “Liều... liều một trận sao?” “Anh ta là Hải Dương Tôn Sư đấy. “Đến cả mười đại gia tộc, đều phải cúi đầu trước anh ta đấy.”
Lý Nam Cương cười lạnh: “Nó là Hải Dương Tôn Sư thì sao chứ? Ở đây, em mới là hoàng đế. “Mười đại gia tộc cúi đầu trước nó thì sao chứ? Nhưng, mười đại gia tộc cũng không ở đây” “Chị xem bây giờ ở xung quanh đây có bao nhiêu người, chị cảm thấy hôm nay nó có thể sống đi ra khỏi đây được sao?” “Giết nó, tỉnh Hải Dương sẽ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167920/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.