Lâm Mạc Huy bật cười: "Sao vậy, bây giờ cuối cùng cũng biết tạo là ai rồi à?”
Sắc mặt Lý Nam Cương lập tức tái nhợt.
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ, vị tôn sư mới của tỉnh Hải Dương này vậy mà lại đích thân chạy đến huyện Phương Xuyên tìm anh ta.
Lý Nam Cương run giọng nói: “Mày... sao mày lại đến huyện Phương Xuyên?”
Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: “Nếu như đã biết tạo là ai, còn dám đứng nói chuyện với tao sao?”
Sắc mặt Lý Nam Cương đỏ bừng, anh ta vô thức muốn quỳ xuống.
Nhưng nhìn thấy đám anh xem xung quanh mình, nghĩ đến mười đại gia tộc Tô Vân, anh ta lại đột nhiên nghiến rằng, ngẩng đầu hét lớn: “Lâm Mạc Huy, mày mẹ nó dọa ai vậy?” "Mày cho rằng tao sợ mày sao?” “Tao nói cho mày biết, rồng mạnh không áp được rằn nhà." “Đây là địa bàn của ông đây, mày đến đây, là rồng đến địa bàn của tao, là hổ đến chuồng của tao.
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Lý Nam Cương, mày đây là muốn chống lại tao sao?”
Lúc này Lý Nam Cương đã hoàn toàn bất chấp rồi, nói lớn: "Chống lại mày thì làm sao?” “Nói cho mày biết, bí pháp của công ty Dược Phẩm Hưng Thịnh là do tao lấy, cũng là do tao đưa cho Vĩnh Xuân Đường, vậy thì làm sao chứ?" “Nếu như mày còn ở thành phố Hải Dương, ông đây sẽ sợ mày. “Bây giờ ở trong địa bàn của ông đây, mày cảm thấy tao sẽ sợ mày sao?” “Họ Lâm kia, bây giờ, mày mẹ nó quỳ xuống cho ông”
Lâm Mạc Huy cười, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167919/chuong-1174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.