Nhìn qua biểu hiện của mọi người, Lâm Mạc Huy biết ngay, có lẽ Viên Hữu Đức đã tập hợp đám người này lại.
Viên Hữu Đức này, cũng được xem là một con cáo già.
Ông ta tập hợp nhiều người như vậy, thì không thể không có chuyện ông ta làm vì lợi ích của bản thân.
Nói không chừng, ông ta muốn mượn tay những người này để kiếm một khoản lời lớn từ công ty dược phẩm
Hưng Thịnh.
Có điều, bây giờ ông ta đang e sợ Lâm Mạc Huy, chỉ có thể chọn cách kết thúc hợp đồng, không dám bắt chẹt công ty dược phẩm Hưng Thịnh nữa.
Lâm Mạc Huy nhìn sâu vào mắt Viên Hữu Đức, chậm rãi gật đầu: “Được!” “Thanh Mây, để bọn họ giải quyết hợp đồng cho xong
Hứa Thanh Mây lập tức đi sắp xếp chuyện này.
Viên Hữu Đức đứng dậy, mặt ông ta tỏ ý xin lỗi: “Tổng giám đốc Huy, thật ngại quá." “Thật ra, tôi rất muốn hợp tác với cậu và công ty dược phẩm Hưng Thịnh.” đi!" “Nhưng mà chuyện lần này, thật sự xin lỗi.”
Lâm Mạc Huy cười hờ hững: “Tổng giám đốc Đức không phải khách khí.
Trong lòng anh thầm cười khẩy, Viên Hữu Đức này thật quá gian xảo.
Ngoài mặt thì khách khí như vậy, nhưng sâu trong thâm tâm, có khi đã liên hệ với Vĩnh Xuân Đường từ trước rôi!
Nhưng, Lâm Mạc Huy cũng không để ý những chuyện này.
Hợp đồng này tuy dễ hủy bỏ, nhưng sau này không thể kí kết lại. Đợi xử lý xong chuyện bên Vĩnh Xuân Đường, thì đám
Viên Hữu Đức có khóc cũng không biết phải khóc như thế nào!
Đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167869/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.