Có câu, người nói vô ý, người nghe để tâm.
Lâm Mạc Huy lập tức nói: “Trại chủ Lâm Chiêu, chuyện sen lửa bảy lá này, là thật hay giả?”
Lâm Chiêu nhìn Lâm Mạc Huy một cái, cười nói: “Cậu Mạc Huy cũng biết chuyện sen lửa bảy lá sao?”
Lâm Mạc Huy cười nhạt gật đầu.
Hạ Vũ Tuyết lập tức nói:: “Anh Mạc Huy, sen lửa bảy lá là thứ gì vậy?”
Lâm Mạc Huy thấp giọng nói: “Sen lửa bảy lá, là một loại cây thuốc rất trân quý.
“Ba trăm năm mới nở hoa một lần, tác dụng chữa bệnh tuyệt không thua kém tuyết liên ngàn năm.
“Hơn nữa, đáng nói là, sen lửa bảy lá, có yêu cầu rất cao đối với mỗi trường sinh trưởng.”
“Loại sen lửa này tính ưa nóng, phải sống trong lòng đất lửa, nơi mà người ta thường gọi là phụ cận núi lửa.”
“Hơn nữa, đất núi lửa này quanh năm phải duy trì nhiệt độ cao, nếu không, loài sen lửa này sẽ không sống được.
“Cho nên, độ quý hiếm của sen lửa bảy lá còn cao hơn nhiều so với tuyết liên nghìn năm và nhân sâm nghìn năm.”
“Loại thuốc này, có thể nói là giá trị liên thành!”
Hạ Vũ Tuyết mở to mắt: “Còn có loại thuốc thần kì như vậy?”
Lâm Chiêu nhìn Lâm Mạc Huy thật sâu, không ngờ Lâm Mạc Huy lại biết về sen lửa bảy lá.
“Xem ra cậu Mạc Huy đây quả thật là cao nhân”
“Không biết cậu Mạc Huy liệu có hứng thú ở lại đây xem náo nhiệt?”
“Ngày mai những người bán thuốc đó sẽ đến, không chỉ đem sen lửa bảy lá đến, còn đem rất nhiều cây thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167594/chuong-778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.