*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Như Thiền bật khóc tức giận, nằm trên giường không ngừng than thở
Phương Như Nguyệt vẻ mặt bất lực: "Tại sao Lâm Ngọc lại trở nên như thế này?"
Phương Như Thiền thở dài, "Em cũng không biết "Hồi cấp ba con bé vẫn bình thường, nhưng sau nửa năm đại học, con bé đã trở nên như thế này." "Suốt ngày mua quần áo, mỹ phẩm, rồi trang điểm không giống ai cả" "Sau này còn đi cả ngày lẫn đêm đều không trở về nhà. "Hoặc là đi chơi bên ngoài hoặc là quay lại xin tiền em." "Giữa hai mẹ con, lâu lắm rồi, ngoài tiền thì dường như không còn chuyện gì khác để nói với nhau." "Haiz, đứa con này, sao lại như thế này chứ?"
Phương Như Nguyệt cau mày: "Chắc chắn là đám bạn không ra gì ở trường đại học đã làm hư con bé!"
Phương Như Thiền gật đầu liên tục và thở dài: "Haiz, em cũng đã nói với con bé không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có qua lại với đảm bạn đó." "Nhưng con bé... con bé không chịu nghe, em cũng thực sự không thể làm gì được...
Lâm Mạc Huy suy tư một hồi, nhẹ giọng nói: "Dì, dì yên tâm chữa bệnh đi." "Cháu sẽ đi xem xem có chuyện gì với em ấy!"
Phương Như Thiền vội vàng xua tay: "Lâm Mạc Huy, cháu... đừng đi." "Bạn bè của con bé, toàn là một đảm không ra gì, một lũ còn đồ" "Nhìn xem, dì... dì cũng bị bọn nó đâm vào... Làm Mạc Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167386/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.