Làm Mạc Huy đi theo sự chỉ dẫn của Tổng Lan Ngọc và nhanh chóng tìm thấy ngôi làng. Đây là một ngôi làng năm khuất trong núi rừng, trông khá đổ nát.
Như Tổng Lan Ngọc đã nói, không có nhiều người sống ở ngôi làng này, chủ yếu là một số người cao tuổi. Thanh niên đều đã đi làm ở thành phố, và các em nhỏ đều đã đi học.
Chỉ có những người giả, vì nỗi nhớ quê hương không muốn rời xa, vẫn sinh sống tại bản làng miền núi xa xôi này. Lâm Mạc Huy bước vào làng, nhưng chẳng mấy ai quan tâm.
Gần ngôi làng này, có một số biệt thự, tất cả đều thuộc sở hữu của những người giàu có trong thành phố.
Người dân ở đây thường xuyên thấy những người giàu có đến chơi bời quanh đây, đối với họ đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Lâm Mạc Huy vừa đi vừa quan sát những người này bằng ảnh mắt sắc bén. Đột nhiên, mắt anh dán chặt vào một trong những người già trong làng.
Anh bước nhanh đến bên ông cụ nói nhỏ: "Ông lão, ông có khỏe không?"
Ông lão vẻ mặt thất thần: “Anh... anh có chuyện gì vậy?”
Lâm Mạc Huy cười nhẹ nói: “Ông lão, ông có cảm thấy gần đây lượng cơm mình ăn mỗi ngày đều gia tăng hay không?"
Ông lão vô cùng ngạc nhiên: "Anh... làm sao mà anh biết được? Trước đây mỗi bữa tối chỉ ăn được nửa bát. Bây giờ, một bữa ăn gần như một bát, nhiều khi còn cảm thấy không đủ.
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Cơ thể thì sao? Ăn nhiều cơm như vậy, cơ thể ông có cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167243/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.