Sắc mặt của Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết thay đổi, hai người nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn tôi làm!"
Hai người nhận lấy thuốc trong tay Tổng giám đốc Vương, rồi trực tiếp rời đi.
Trong phòng, còn có không ít người đang ở lại bàn bạc.
Ngô Cửu Xuyên: "Tổng giám đốc Vương, chẳng lẽ đến lúc đó phải chia cho cậu ta một phần cổ phần à?" "Có thiếu tiền sao?" "Giá trị của hai người này có đáng với số tiền đó không?"
Tổng giám đốc Vương cười khẩy: "Hai kẻ đó là cái thá gì, sao có thể đáng với số tiền này chứ!" "Nhưng mà, nếu không cho họ nếm chút mồi ngon miếng ngọt, thì sao bọn họ có thể làm chuyện này được!" "Đợi đến khi Lâm Mạc Huy chết, cũng là lúc hai người họ nên chết rồi." "Đến lúc đó, sẽ không có ai biết chuyện này do chúng ta giật dây." "Thậm chí, bọn họ sẽ nghĩ rằng hai người này vì tranh giành tài sản nên hại chết Lâm Mạc Huy, không có chút quan hệ gì đến chúng ta!"
Mọi người chợt hiểu rõ, tất cả cười phá lên, bọn họ rất hài lòng với ý tưởng này.
Mọi người thương lượng với nhau một hồi làm sao để phân chia khu biệt thự. Cuối cùng, đám người Ngô Cửu Xuyên hài lòng rời đi.
Tổng giám đốc Vương ở lại với Vương Đức Khải.
Tổng giám đốc Vương đuổi tất cả mọi người đi, tới bên cạnh Vương Đức Khải, khom lưng nói: "Anh cả, anh thấy thế nào?"
Vương Đức Khải ngồi trên đài, nhìn những chiếc xe phía dưới rời đi từng chiếc một, cười lạnh nói: "Rất tốt!" "Lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167188/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.