Hạ Vũ Tuyết nghe tin sắp đánh nhau, sắc mặt liền thay đổi. Cô vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Chiêu, vội nói: “Chú Chiêu, Lâm Mạc Huy chỉ đi cùng với cháu tới, không đem theo bất kì ai khác." “Phải đánh nhau, lát nữa cháu hãy gọi người tới giúp cậu ta!” Lâm Chiêu nhìn Hạ Vũ Tuyết một lượt. Nếu như là chuyện khác, hoặc là Lâm Mạc Huy này thật sự phù hợp với Hạ Vũ Tuyết, ông ta thật sự cũng không ngại giúp đỡ Lâm Mạc Huy. Nhưng, Lâm Mạc Huy này đã có gia đình rồi lại còn vẫn kết giao với Hạ Vũ Tuyết, trong lòng Lâm Chiêu thật sự vô cùng ghét bỏ anh. Với tình hình như vậy, Lâm Chiêu hà cớ gì phải giúp đỡ anh? “Vũ Tuyết, đừng có làm liều. “Tôi là chủ nhà, làm sao có thể đích thân ra sân được có chứ?" “Cháu nói với cậu ra rằng, nếu như không muốn đánh, không lên võ đài là được rồi!” Hạ Vũ Tuyết hoảng sợ: “Anh ấy không lên võ đài, vậy món pháp khí kia, không phải là sẽ không thể lấy sao?” Lâm Chiêu thong thả nói: “Không có thực lực thì tức là không có tư cách lấy đi viên kim cương này!” Hạ Vũ Tuyết liền bất lực. Chính vào giây phút đó, một người đàn ông dáng vẻ nhỏ yếu đứng bên cạnh Lý Đôn Văn bước lên võ đài. Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, cười lạnh nói: “Tên nhóc, tao nhìn mày không thuận mắt được cho lắm, bắt đầu từ mày trước đi.” “Cho người của mày lên, trong vòng ba phút đồng hồ, nếu như không đánh chết hắn, coi như mày thắng, thế nào?" Hoàng Vĩnh Văn nhìn người đàn ông này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Trời ạ, Lý Nhược Vũ sao lại tới rồi?” “Anh ta vốn là vệ sĩ bên cạnh chủ nhà, thực lực khủng bố, nghe nói từng một mình đánh lại mười mấy người, một sợi tóc trên người cũng không mất!" "Xem ra, Lý Đôn Văn nhất định phải giành được món pháp khí này!" Sắc mặt Mạc Luân u ám, tên Lý Nhược Vũ này, anh ta từng gặp qua. Đối với sư phụ anh ta, cũng được coi như là bạn tốt. Hơn nữa, sư phụ của anh ta đối với Lý Nhược Vũ vô cùng sùng bài, thường xuyên nói với bọn anh, kể cả tất cả những người của phòng tập Tae kwon do này gộp lại, cũng đều không phải là đối thủ của Lý Nhược Vũ. Một người có sức mạnh khủng bố như vậy lên võ đài, khiến một chút ý tử muốn lên võ đài lộ mặt đó của anh ta đều biến mất hết sạch. Đồng thời, trong lòng anh ta cũng có chút kích động, anh ta rất muốn biết, đích thân Lý Nhược Vũ này ra tay thì sẽ khủng bố như thế nào. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy lại chầm chậm lắc đầu: “Tôi không muốn đánh với anh.” Lý Nhược Vũ cười lạnh: “Không muốn đánh, hay là không dám đánh?” “Người trẻ tuổi à, anh cũng khá thông minh đó!” "Được thôi, chỉ cần anh nhận thua rồi, tiện đó xin lỗi Lý Đôn Văn một tiếng thì chuyện này có thể công bố từ lúc đó!” Lâm Mạc Huy vẫn lắc đầu như cũ: “Nhận thua? Không thể nào. “Xin lỗi thì lại càng không có khả năng!” “Pháp khí này, tôi nhất định phải giành được. Lý Nhược Vũ sắc mặt thay đổi, phẫn nộ nói: “Tên nhóc, mày chơi tạo đấy à?” "Không dám đánh mà vẫn muốn lấy pháp khí đi à?” "Mày dựa vào cái gì chứ?" “Ngày hôm nay, người của mày chỉ cần có thể đánh nổi tao thì món pháp khí này, tao tặng mày miễn phí. Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Khuyên anh một câu, đừng có giành với tôi.” “Gặp phải kẻ địch ví thiêu thân, càng đánh càng tiến không cản nổi.” “Quyền thuật Hình Ý bá đạo, phải cẩn thận!” “Người ta cẩn thận, cũng cần phải cẩn thận người ta." Mấy câu nói, như tiếng sấm nổ, khiến Lý Nhược Vũ sững người tại chỗ. Anh ta trợn trừng mắt, nhìn Lâm Mạc Huy không thể tưởng tượng nổi. Lâm Mạc Huy nói câu đó “Gặp phải kẻ địch ví thiêu thân, càng đánh càng tiến không cản nổi", sau đó là Quyền thuật Hình Ý phổ thêm vào. Còn hai câu phía sau, lại chính là lúc anh học thành nghề, sư phụ đã cảnh cáo anh. Quyền thuật Hình Ý, hung dữ, độc đoán, một khi đã ra tay là phải dốc toàn bộ sức lực, cho tới khi nào không còn khả năng thu tay lại thì thôi. Cho nên, Quyền thuật Hình Ý đánh người cũng là chuyện thường tình. Nhưng, cũng chính bởi lý do đó, một khi ra tay là không thể ngăn cản, cũng không có đường lui. Bị người đánh chết, cũng rất bình thường. Những câu nói này của Lâm Mạc Huy lại vừa hay nói tới trọng điểm, tự nhiên lại khiến anh ta kinh ngạc vô cùng. Anh ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Vị huynh đệ này cũng hiểu Quyền thuật Hình Ý chăng?” Lâm Mạc Huy được thừa kế ngọc bội, võ thuật khắp thế giới, tất cả đều có trong đó. Quyền thuật Hình Ý, cũng có là gì đâu nào? Lâm Mạc Huy: “Bập bõm một chút!” Lý Nhược Vũ cau chặt mày, suy tư hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Huynh đệ có thể lên võ đài, tôi ra một quyền thôi được không?” “Nếu như anh có thể tránh được, thì trận đánh này, coi như anh thắng, thế nào!” Lý Nhược Vũ nói chuyện với Lâm Mạc Huy thái độ như vậy, cũng coi như đã rất khách sáo rồi. Lúc này, Mạc Luân ở đẳng xa cười nhạt nói: “Ông Đôn Văn này, ông có nhất thiết phải khách sáo với loại người như thế không!” “Tên nhóc này bản thân cũng chỉ là một tên mặt búng ra sữa ăn cơm dẻo, sở trường là đi lừa gạt người khác thôi.” “Hạng người này tôi gặp nhiều rồi, cũng chỉ nói mồm công phu lợi hại mà thôi." “Thật sự muốn cậu ta lên võ đài, chẳng phải là muốn mạng của cậu ấy hay sao?” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười phá lên. Không cần biết như thế nào, thân phận ở rể này của Lâm Mạc Huy, cũng khiến rất nhiều người tỏ ra khinh thường. Còn Lâm Mạc Huy ở nơi này chỉ vẽ giang sơn, chỉ khiến người dân càng không chịu nghe theo. Mày chỉ là một kẻ vô dụng ăn cơm dẻo, dựa vào cái gì mà ở đất này khua tay múa chân cơ chứ? Hạ Vũ Tuyết giận tím mặt mày, chỉ tay Mạc Luân nói: “Mày nói gì cơ?” “Có chỗ cho mày nói ở đây không?” “Không phải tạo đã nói trước với mày rồi sao, để tao nhìn thấy mày thêm một lần nữa thì sẽ lấy đi mạng chó của nhà mày!" “Có phải mày đang chê mạng mày dài quá rồi phải không?” “Lâm Mạc Huy, anh đừng quan tâm nó!” Hoàng Vĩnh Văn chầm chậm nói: “Hạ Vũ Tuyết, khuyên cô một câu, tên vô dụng kia cũng không có lương tâm đầu.” “Cô ít nhiều cũng là thiên kim kiểu thư, bị một tên vô dụng như hắn quay xung quanh, lấy tiền của nhà đi nuôi hắn." “Điều này mà bị truyền đi, không chỉ bản thân cô mất mặt, thậm chí còn khiến cả gia đình nhà cô cũng bị mất mặt, có nhất thiết không?” Mọi người xung quanh bàn ra tán vào, khiến Lâm Chiêu cũng trầm mặc nhìn Hạ Vũ Tuyết. Từ phía ông nhìn, thì gia cảnh của nhà Lâm Mạc Huy cùng với Hạ Vũ Tuyết chính là không ổn. Cho nên, lần này, ông không hề nói giúp Hạ Vũ Tuyết. Hạ Vũ Tuyết đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Chuyện của tôi cần tới ông lo à?" “Còn nữa, tôi nói lại một lần cuối, anh Lâm không phải đồ vô dụng, càng không phải kẻ ăn cơm dẻo!” “Thứ rác rưởi như mấy người, không có tư cách đánh giá anh Lâm!” Hoàng Vĩnh Văn cười nhạt: “Cô Tuyết, tất cả những người phụ nữ đang yêu đều là kẻ ngốc." “Tình cảm của cô, tôi có thể hiểu được." “Nhưng, tôi vẫn hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút." Tất cả mọi người xung quanh đều ùa theo: “Cháu gái của ông cụ Phong sao lại có thể ngu ngốc đến vậy cơ chứ?" “Rõ ràng biết là một kẻ ăn cơm dẻo, vẫn nhất quyết bám theo, đầu óc có vấn đề à?" "Vấn đề mấu chốt nhất, chính là tên nhóc này vẫn chưa ly hôn, vợ vẫn còn đó, lại còn dây dưa với thiên kim nhà họ Hạ, thật là bi thương quá đi!” “Haiz, đúng là rừng rộng quá, loại chim nào cũng có. Loại rác rưởi như vậy, tôi nhìn là đã muốn nôn rồi!” Lý Đôn Văn cũng liếc xéo Lâm Mạc Huy: “Cậu nhóc, nếu như cậu không có bản lĩnh, thẳng thắn nói một câu thôi là được. “Trại Ngô cũng có nguyên tắc của trại Ngô, người của bên cậu không có ai có thể lên võ đài, thì cậu mất đi tư các đấu thầu rồi!” “Cậu chỉ là một tên ăn cơm dẻo thôi, lại còn không phải phụ nữ, sao lại cứ chậm rì rì như thế chứ, một chút giống đàn ông cũng không có!” Lâm Mạc Huy thở một hơi dài: “Tôi thật sự không muốn đánh với anh." “Nhưng, món pháp khí này, tôi nhất định phải lấy được." “Cho nên, thông cảm nhé!” Sau đó, Lâm Mạc Huy dưới những con mắt nhìn chăm chẳm của mọi người, chầm chậm bước lên võ đài. Hạ Vũ Tuyết sắc mặt vội thay đổi, mặc dù cô biết rằng Lâm Mạc Huy có thể đánh được, nhưng Lý Nhược Vũ trên võ đài ấy, cũng là một cao thủ có tiếng. Thực lực của Lâm Mạc Huy, sao có thể đánh với Lý Nhược Vũ được cơ chứ? Hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất là, quy định của trại Ngô, một khi đã lên võ đài thì sống chết tự mình chịu. Lý Độc Văn và những người khác đối với Lâm Mạc Huy đều có thái độ không hài lòng, anh đích thân lên võ đài, Lý Nhược Vũ nói không chừng sẽ đánh chết anh ấy! “Lâm Mạc Huy, anh... anh đừng đi." “Bố nuôi, mau gọi người tới giúp Lâm Mạc Huy đánh đi!” “Coi như con xin bố đấy!” Hạ Vũ Tuyết lo lắng nói. Tất cả mọi người xung quanh náo động hẳn lên, Hạ Vũ Tuyết này đã bị mê hoặc đến mức như vậy rồi sao? Sắc mặt của Lâm Chiêu càng lạnh hơn, ông đối với Lâm Mạc Huy càng thêm khó chịu. “Quy tắc là quy tắc, không thể thay đổi!” “Không có bản lĩnh thì đừng có mà đến trại Ngô.” "Hội đấu giá của trại Ngô tôi không thể để loại rác rưởi nào cũng có thể tùy tiện tới được!” Lâm Chiêu lạnh giọng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]