Hạ Vũ Tuyết: “Lâm Mạc Huy, cái nguồn thận này, tại sao lại khó tìm đến như vậy chứ?" “Chúng ta đi cả buổi sáng rồi mà vẫn không tìm thấy.” “Tôi đã đồng ý giúp người ta rồi, tôi... nếu tôi không tìm được, thì đúng là mất hết cả mặt mũi!”
Lâm Mạc Huy nở nụ cười: “Chúng ta đâu thể làm gì khác. “Thứ này, là vật mà ta có thể gặp nhưng không thể tìm, không nóng vội được đâu.”
Hạ Vũ Tuyết lập tức la lên: “Có thể không nóng vội được ư?" “Bố của anh ta sắp không xong rồi, nếu không tìm được cái này, anh ta sẽ phải tự mình leo lên bàn phẫu thuật!" "Lâm Mạc Huy, anh có biện pháp gì không?”
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn cô ấy: "Muốn nhờ tôi giúp đỡ thì cứ nói thẳng, vòng vo như thể làm gì?” "Về sau cứ đi thẳng vào trọng tâm, đừng có lắm lời.
Hạ Vũ Tuyết cười khúc khích: “Tôi là vì biết rõ y thuật của bác sĩ Huy đây rất cao siêu, cho nên mới nhờ anh giúp đỡ chứ!” “Thế nào, giúp tôi một chút, có thể lấy thân bảo đáp cho anh."
Lâm Mạc Huy lập tức xua tay: "Đừng đừng đừng, cô không muốn tôi giúp thì cũng cử việc nói. “Đừng có dọa như vậy, tôi sợ!”
Hạ Vũ Tuyết gắt lên: “Nhìn cái bộ dạng như sắp chết đến nơi của anh kìa, bộ anh là vật hiếm có khó tìm lắm hả. “Nếu tôi đây đã muốn ăn anh rồi, thì anh có trấn cũng không được đâu!”
Lâm Mạc Huy bỗng thấy ớn lạnh, người phụ nữ này rốt cuộc là có âm mưu gì vậy? “Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167154/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.