Văn phòng bệnh viện.
Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cô đừng khóc nữa." "Vì chút chuyện này mà khóc cả một tiếng đồng hồ, có phiền không cơ chứ."
Hạ Vũ Tuyết lau đôi mắt sưng đỏ: "Lúc ấy anh đã biết hoàn cảnh của bọn họ, vì sao lại không nói cho tôi biết?" "Anh... anh thấy tôi nổi giận với anh ta như vậy, anh cũng không ngăn cản tôi." "Giờ tôi chỉ muốn nói với anh ta một lời xin lỗi, nhưng lại không tìm thấy anh ta đâu!"
Lâm Mạc Huy: "Lúc ấy là tôi đã cản cô rồi, là cô không nghe tôi đấy chứ." "Hơn nữa, vì chuyện này thiếu chút nữa cô đã nghỉ chơi với tôi, tôi có thể làm gì cơ chứ?"
Hạ Vũ Tuyết đỏ mặt, ngẫm lại lúc trước mình đã phản ứng thế nào với lời nói của Lâm Mạc Huy, cô xấu hổ vô cùng. "Tôi làm sao biết được anh ta rốt cuộc lại gặp phải hoàn cảnh như vậy chứ!" "Không phải là vì tôi đã nhìn thấy anh ta lừa tiền người khác, cho nên...cho nên mới muốn ngăn anh ta lại sao!" "Chẳng lẽ nhìn thấy người ta đi lừa tiền, tôi cũng không quan tâm sao?"
Hạ Vũ Tuyết nói.
Lâm Mạc Huy lắc đầu nói: "Tôi không nói cô không nên quan tâm. Tuy nhiên, cô là người nhà họ Hạ, ở bên ngoài làm việc gì cũng phải nghĩ cho thể diện nhà họ Hạ." "Cho dù là làm chuyện gì, tốt nhất đều phải suy nghĩ kỹ càng rồi hãy hành động." "Bằng không, cô không những làm mất mặt chính bản thân mình mà còn mất mặt cả nhà họ Hạ nữa đấy!"
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167153/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.