Văn phòng bệnh viện. Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cô đừng khóc nữa." "Vì chút chuyện này mà khóc cả một tiếng đồng hồ, có phiền không cơ chứ." Hạ Vũ Tuyết lau đôi mắt sưng đỏ: "Lúc ấy anh đã biết hoàn cảnh của bọn họ, vì sao lại không nói cho tôi biết?" "Anh... anh thấy tôi nổi giận với anh ta như vậy, anh cũng không ngăn cản tôi." "Giờ tôi chỉ muốn nói với anh ta một lời xin lỗi, nhưng lại không tìm thấy anh ta đâu!" Lâm Mạc Huy: "Lúc ấy là tôi đã cản cô rồi, là cô không nghe tôi đấy chứ." "Hơn nữa, vì chuyện này thiếu chút nữa cô đã nghỉ chơi với tôi, tôi có thể làm gì cơ chứ?" Hạ Vũ Tuyết đỏ mặt, ngẫm lại lúc trước mình đã phản ứng thế nào với lời nói của Lâm Mạc Huy, cô xấu hổ vô cùng. "Tôi làm sao biết được anh ta rốt cuộc lại gặp phải hoàn cảnh như vậy chứ!" "Không phải là vì tôi đã nhìn thấy anh ta lừa tiền người khác, cho nên...cho nên mới muốn ngăn anh ta lại sao!" "Chẳng lẽ nhìn thấy người ta đi lừa tiền, tôi cũng không quan tâm sao?" Hạ Vũ Tuyết nói. Lâm Mạc Huy lắc đầu nói: "Tôi không nói cô không nên quan tâm. Tuy nhiên, cô là người nhà họ Hạ, ở bên ngoài làm việc gì cũng phải nghĩ cho thể diện nhà họ Hạ." "Cho dù là làm chuyện gì, tốt nhất đều phải suy nghĩ kỹ càng rồi hãy hành động." "Bằng không, cô không những làm mất mặt chính bản thân mình mà còn mất mặt cả nhà họ Hạ nữa đấy!" Hạ Vũ Tuyết cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu: "Anh Huy, anh nói rất phải." "Là vì tôi nóng nảy nên đã hành động thiếu suy nghĩ." "Sau này tôi tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!" Lâm Mạc Huy cười gật đầu. Thật ra, ông cụ Hạ để Hạ Vũ Tuyết đến chỗ của anh làm việc, chẳng phải là vì muốn anh tôi luyện Hạ Vũ Tuyết sao? Hạ Vũ Tuyết này, những năm qua tính đại tiểu thư đã ăn sâu vào trong người cô ấy. Hơn nữa, lại chơi cùng với một đám cậu ấm cô chiêu, nhiễm cái tính kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, điều này làm cho ông cụ Hạ rất thất vọng. Thật ra, bản tính của cô ấy cũng không phải là hư hỏng gì, là con nhà gia giáo, vẫn là có thể uốn nắn để trở thành người tốt được. Hạ Vũ Tuyết nhìn Lâm Mạc Huy, đột nhiên cười nói: "Anh Huy. Trải qua chuyện này, tôi phát hiện tôi lại càng ngưỡng mộ anh hơn, càng thích anh hơn, làm sao bây giờ?" Lâm Mạc Huy nhất thời không nói gì, cô gái nhỏ này, sao lại có thể trêu chọc người ta cả ngày như vậy chứ? "Ngưỡng mộ thì có thể, còn thích thì thôi bỏ đi nhé." "Tôi là người đã có gia đình rồi." Lâm Mạc Huy trả lời. Hạ Vũ Tuyết bĩu môi: "Tôi còn không để ý, anh để ý cái gì chứ?" "Có vợ thì làm sao chứ, tôi có thể làm tình nhân của anh mà!" Lâm Mạc Huy trố mắt nghẹn họng không nói nên lời, những người trẻ tuổi hiện nay, tư tưởng đều theo xu hướng này sao? "Khụ khụ... "Cô... Trước hết cô hãy suy nghĩ về sự việc ngày hôm nay đi đã." "Cô chửi người ta một hồi như vậy, chẳng lẽ cô không muốn nói với người ta một lời xin lỗi ư?" Lâm Mạc Huy vội vàng nói sang chuyện khác, cái kia đề tài vừa nãy dù nói thêm gì đi nữa, thật sự cũng rất nguy hiểm. Hạ Vũ Tuyết vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng muốn xin lỗi anh ta." "Hay là như vậy đi, tôi sẽ giúp anh ta tìm thận thích hợp, xem như là lời xin lỗi." "Về mặt này thì nhà tôi coi như là có chút mối quan hệ." Lâm Mạc Huy: "Khoan hãy bàn chuyện này, cô có biết tìm người ta ở đâu không?" Hạ Vũ Tuyết nghĩ nghĩ: "Anh ta muốn thay thận, thế nhì nhất định là sẽ ở trong bệnh viện rồi." "Xíu nữa tôi sẽ nhờ bố tôi điều tra một chút, chẳng phải là sẽ biết ngay t Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Không điều tra ra đâu." Hạ Vũ Tuyết ngạc nhiên nói: "Tại sao chứ?" "Bố của tôi ở bệnh viện có thể dựa vào các mối quan hện để điều tra, sao lại điều tra không ra chứ." Lâm Mạc Huy: "Theo như lời cô nói ấy thì điều kiện tiên quyết là hai người kia phải ở trong bệnh viện." "Nhưng vấn đề là, cô nghĩ là bọn họ sẽ ở bệnh viện sao?" Hạ Vũ Tuyết mơ hồ: "Không ở bệnh viện, vậy bọn họ ở đâu?" Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ thở dài: "Cô đây, bình thường thấy cô rất thông minh, sao trong lúc này lại liền hồ đồ vậy." "Cô nghĩ xem, anh ta chỉ còn một cái thận, bệnh viện nào sẽ giúp anh ta cấy ghép chứ? Việc này với giết người có cái gì khác nhau không?" "Anh ta nhất định sẽ không đến bệnh viện chính quy mà sẽ đi đến phòng khám chui nào đấy." Hạ Vũ Tuyết đột nhiên tỉn ngộ: "Ôi, anh không nói thì tôi cũng quên mất." "Vậy... Tôi làm sao để tìm ra bọn họ đây?" Lâm Mạc Huy xua tay: "Cô đừng hỏi tôi, về hỏi bố cô ấy!" "Với những chuyện thế này, ông ấy biết nhiều hơn tôi." Hạ Vũ Tuyết cũng không chần chờ, lập tức gọi điện thoại cho bố cô ấy. Bố của cô ở thành phố Hải Tân hành nghề bác sĩ nên có rất nhiều người quen, không chỉ có những người ở phía nhà nước, ngoài ra còn có những người bí mật mở phòng khám. Sau không tới một giờ đồng hồ, tin tức liền được truyền tới. Đúng như lời Lâm Mạc Huy nói, hai bố con nhà đó đích thực đã đi tìm một phòng khám chui để giúp anh ta làm cuộc phẫu thuật cắt ghép thận này. Và người đàn ông kia đi gom tiền là để nộp kinh phí cho cuộc phẫu thuật này cho phòng khám đen đó. Cái thận trước kia của anh ta, cũng là thông qua cái phòng khám chui này mà bán đi. Người khác muốn điều tra được điều này thật không dễ dàng, nhưng người nhà họ Hạ khi đã muốn điều tra chuyện này thì thật sự là dễ như trở bàn tay. Hạ Vũ Tuyết biết được tin tức, trước tiên cô lôi kéo Lâm Mạc Huy cùng cô chạy qua đấy, đem bố con nhà đấy ra khỏi cái phòng khám chui kia. Hạ Vũ Tuyết vô cùng nghiêm túc nói lời xin lỗi với người đàn ông, đồng thời cũng nói ra mục đích của cô khi đến đấy. Người đàn ông kia không thể nghĩ được rắng Hạ Vũ Tuyết lại có bản lĩnh lớn đến vậy. Nghe nói bố của mình có thể cứu chữa còn bản thân mình cũng không phải chết, người đàn ông nhất thời vui mừng quá mà khóc, anh ta liền quỳ xuống, dập đầu cảm tạ Hạ Vũ Tuyết. Bố của người đàn ông không hiểu chuyện gì, ông cũng không biết người con trai của mình rốt cuộc đang làm cái gì nữa. Khi nghe Hạ Vũ Tuyết nói hết mọi chuyện, nước mắt ông nhất thời không kìm được mà tuôn rơi, ôm lấy người con trai của mình, khóc như một đứa trẻ. Trên đời này, có bố nào mà không thương con chứ! Tuy nhiên, có mấy đứa con hiếu thuận được với bố mẹ của mình đâu? Hạ Vũ Tuyết thấy vô cùng xúc động, cô ngày thường chỉ tiếp xúc với những cậu ấm cô chiêu, chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống của những người bần cùng ở tận đáy của xã hội cả. Hôm nay nhìn thấy tình cảnh của người đàn ông kia, cô đã thật sự rất xúc động. Trải qua chuyện này, cô cũng đã trưởng thành lên không ít. Đêm đó về đến nhà, cô liền nói với ông cụ Hạ về chuyện ngày hôm nay. Đồng thời đề xuất với ông cụ Hạ, cô muốn thành lập một cái quỹ, chuyên gom góp tiền để giúp đỡ cho nhưng người nghèo. Ông lão Hạ có chút kinh ngạc, ông thật sự không nghĩ tới, người cháu gái của mình lại có thể có những suy nghĩ thấu đáo như vậy. Phải biết rằng, trước kia Hạ Vũ Tuyết chính là một người rất kiêu căng và ngạo mạn. Ngày thường đều sống trong cuộc sông ngập tràn vàng son nhung lụa, giao du với mấy cậu ấm cô chiêu. Đối với cuộc sống của những người ở tận đáy của xã hôik, ngay cả nhìn cô cũng không thèm liếc mắt một cái. Ông cụ Hạ là một người rất lượng thiên nên khi nhì thấy hình ảnh đấy của cháu gái mình, trong lòng thật sự rất khó chịu. Tuy nhiên, ông lại không thể thay đổi tư tưởng của cháu gái mình, cũng chỉ có thể mặc kệ cô ấy. Bây giờ, cô có thể tỉnh ngộ như vậy làm cho ông cụ Hạ rất xúc động. Đêm hôm đấy, ông liền gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy, xúc động nói lời cảm ơn với Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy cũng không nghĩ được rằng chuyện xảy ra ngày hôm nay lại có thể khiến Hạ Vũ Tuyết thay đổi nhiều đến như vậy. Cái nhìn của anh đối với Hạ Vũ Tuyết cũng thay đổi một chút. Nói thật thì, lúc đầu Lâm Mạc Huy vô cùng chán ghét Hạ Vũ Tuyết. Cô ấy làm việc ở văn phòng của anh, Lâm Mạc Huy có chút không hài lòng, chỉ là vì nể mặt ông cụ Hạ nên mới không đuổi cô ấy đi. Không thể nghĩ được rằng Hạ Vũ Tuyết vậy mà lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy, khiến cho Lâm Mạc Huy nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Lâm Mạc Huy đồng thời cũng có chút vui mừng, nếu Hạ Vũ Tuyết thật sự thành tâm muốn thành lập quỹ từ thiện này cho người nghèo, anh thật sự muốn giúp Hạ Vũ Tuyết một tay. Dù sao thì anh cũng chính là từ tận đáy xã hôij mà đi lên. Anh hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng khi người thân của mình đang còn sống nhưng lại không có tiền để điều trị đau khổ đến mức nào! Hạ Vũ Tuyết nếu thật sự có thể làm chuyện tốt như vậy, thì mới thật sự kế thừa được ý chí của gia tộc, phổ độ chúng sinh. Ngày hôm sau, Hạ Vũ Tuyết không đi làm. Cô đến các bệnh viện để hỗ trợ tìm tòi, giúp người đàn ông kia tìm kiếm thân thích hợp cho bố của mình. Lâm Mạc Huy ngồi ở văn phòng một mình, cũng có chút nhàm chán. Mãi cho đến buổi chiều, Hạ Vũ Tuyết mới trở lại văn phòng, vẻ mặt rầu rĩ không vui. "Thế nào rồi?" "Ai chọc giận cô thế?" Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]