*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe những lời này của Hứa Thanh Tuyết, hoàn toàn không giống một lời khen dành cho Lâm Mạc Huy, ngược lại nghe giống một câu châm chọc hơn.
Hứa Thanh Mây tức gần chết, nhưng mà chuyện tới nước này, cô còn có thể nói gì nữa đây?
Bán lại cổ phần công ty thì Lâm Mạc Huy không đồng ý, vậy cô cũng không còn cách nào khác.
Phương Như Nguyệt cười ha hả nói: "Ôi, Lâm Mạc Huy, gia đình chúng ta đúng thật là không nhìn lầm con mà."
"Đứa nhỏ này, tuy rằng ngày thường hiền như khúc gỗ vậy thôi nhưng thật sự có thể đảm đương việc lớn đấy!" "Nam tử hán đại trượng phu, quan
trọng nhất vẫn là tinh thần trách nhiệm." "Được đấy, nhà mình tin tưởng con, nhất định con sẽ giải quyết ổn cả thôi."
"Được rồi, Đình Hùng, ông cũng đừng có tức giận với Thanh Mây nữa."
"Đây cũng chỉ là do Thanh Mây lo lắng cho Mạc Huy quá thôi, dù sao cũng là người một nhà, hà cớ gì phải như vậy chứ?"
Hứa Đình Hùng từ từ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Ban nãy nghe Hứa Thanh Mây nói muốn bán hết cổ phần công ty, thật sự khiến ông ta hoảng sợ.
Mãi đến lúc Lâm Mạc Huy tình nguyện gánh nhận chuyện này, ông mới dám thở phào một hơi.
Một ngày không còn cổ phần công ty trong tay, vậy nhất định giấc mộng nhà giàu này của bọn họ sẽ vỡ nát, đây là điều Hứa Đình Hùng ông không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167127/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.