*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Kiến Đình cúi gằm, không cam lòng và nói: 'Thì... thì cũng không thể để con đứng ra chịu trách nhiệm một mình được.
“Con... con làm sao gánh được khoản tiền lớn như thế chứ!”
Bỗng dưng Phương Như Nguyệt nhảy ngược lên, giơ nanh múa vuốt lao về phía Hoàng Kiến Đình, “Dự án này là anh đưa ra!
“Chắc chắn kiếm lời sẽ không thua lỗ cũng là anh nói."
“Tiền cũng do anh nói!"
“Anh không chịu trách nhiệm thì anh định để cho ai chịu trách nhiệm?"
“Anh trả lại cho tôi một nghìn tỷ đây, trả lại cho tôi một nghìn tỷ đây…”
Phương Như nguyệt giơ tay cào mặt Hoàng Kiến Đình.
Hoàng Kiến Đình vội vàng bưng mặt tránh né.
Hứa Thanh Tuyết ngăn mẹ mình lại: “Mẹ ơi, mẹ... mẹ đừng kích động."
“Mẹ làm như thế này thì có tác dụng gì?
“Có gì thì chúng ta bình tĩnh bàn bạc không được à?”
Phương Như Nguyệt giận dữ: “Bàn bạc thế nào?"
“Một nghìn tỷ thế là mất toi rồi, còn bàn bạc cái gì nữa?"
“Con mà không đòi lại được khoản tiề này thì con... con không xong với mẹ đâu!”
Hứa Thanh Tuyết ấm ức: “Mẹ, mẹ nói thế là ý gì?
“Tại sao lại là chúng con đi đòi tiền lại?"
“Mẹ định đổ hết chuyện này lên đầu Kiến Đình à?"
“Mẹ đứng có quên là lúc đầu khi đầu tư, chúng ta đã thảo thuận rõ ràng.
“Lời lãi sinh ra từ khoản đầu tư này, bố mẹ bảy mươi phần trăm, chúng con chỉ lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167123/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.