*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi ra khỏi nhà họ Vương, vừa bước vào trong xe, Niên đã đau khổ đến khóc lớn thành tiếng.
“Huy, Quân, cám ơn hai người!”
Niên nói với giọng run rẩy và khuôn mặt đầy cảm kích.
Lâm Mạc Huy và Đặng Tiến Quân nhìn nhau một cái và cùng nở nụ cười.
Lâm Mạc Huy nói: “Thằng nhóc này còn nói cám ơn với bọn tớ sao?”
“Năm xưa khi đi học nếu không phải cậu luôn giúp đỡ tớ thì chắc tớ cũng không chịu đựng được đâu.”
“Thôi được rồi, ngày mai kết hôn rồi, đừng khóc lóc nữa.”
Niên gật đầu lia lịa và lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình nhưng lại lo lắng nói: “Huy, cậu nói xem, lần này làm lớn chuyện như thế, sau này Liên và nhà mẹ đẻ cô ấy phải làm sao đối mặt với nhau đây?”
Lâm Mạc Huy nghiêm túc nói: “Nhà mẹ đẻ như thế cậu còn hy vọng họ sẽ đối xử tốt với em dâu sao?”
“Cậu vẫn chưa nhìn rõ à? Cái tên Vương Đạt Thụ đó, còn có anh chị của cô ấy nữa, tất cả đều xem cô ấy là món đồ mà thôi.”
“Vì muốn trèo lên cao thậm chí còn muốn gả cô ấy cho một tên ngốc nữa.”
“Cái gia đình như thể có cái gì gọi là gia đình chứ?”
“Nếu như vẫn còn có thể nhìn mặt nhau thì sau này mới là phiền phức đấy.”
“Cách hai ba hôm lại đến gây phiền phức cho cậu, đòi tiền cậu mua thứ này thứ kia, cậu có chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167103/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.