Chương trước
Chương sau
Đám người nhao nhao lấy điện thoại di động ra tìm hiểu tin tức, không bao lâu, tin tức được chứng thực, ông chủ Kiên này thật sự bị phá sản!Cập nhật truyện nhanh nhất trên truyen 88. net
Ông chủ Kiên vốn dĩ đang mặt mày hớn hở, ngay lập tức ngã xuống đất, đau tim và bị người ta nhấc bổng ném ra ngoài.
Tất cả mọi người đều bị sốc, vẻ mặt lo lắng của Hứa Thanh Mây hơi thả lỏng, cô nhìn Lâm Mạc Huy, đây là quả báo mà anh nói sao?
Vẻ mặt Hứa Khánh Quân vô cùng khó xử, xua tay: "Quên đi, bỏ ông Kiên đi, vừa rồi ai là người đấu giá thứ hai?"
Hứa Thanh Bình: "Là tổng giám đốc Phương, tổng giám đốc Phương có dự án bốn trăm sáu tỷ.."
"Tổng giám đốc Phương cũng phá sản rồi!" Lâm Mạc Huy trực tiếp ngắt lời.
"Con mẹ nó đồ khốn kiếp!" Tổng giám đốc Phương bật dậy, vừa định mắng thì vợ ông ta đã gọi.
Sau khi nghe cuộc gọi, tổng giám đốc Phương đi theo bước chân của ông chủ Kiên, mềm nhũn trên mặt đất và bị ném ra ngoài.
Tất cả mọi người có mặt hoảng sợ, hai người phá sản, trùng hợp như vậy sao?
Sắc mặt Hứa Khánh Quân tái nhợt: "Người trả giá thứ ba là ai?"
Hứa Thanh Bình: "Tổng giám đốc Chinh, ông ấy..."
"Tôi bỏ! Tôi bỏ!" Tổng giám đốc Chinh nhảy dựng lên: "Tôi sẽ không đấu giá nữa..."
"Tổng giám đốc Chinh, chỉ sợ ông muốn cũng không đấu được nữa!" Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Bởi vì ông cũng phá sản rồi!"
"Cái gì?" Tổng giám đốc Chinh hoảng sợ, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện. Một lúc sau, ông ta khập khiễng ngã xuống đất.
Năm ông chủ còn lại sợ hãi đến mức suýt tè ra quần.
Lần lượt phá sản, chuyện này đúng là gặp quỷ rồi, hoặc là có ai đó thực sự đang cố ý chỉnh bọn họ ở sau lưng.
Là ai mà có khả năng lớn như vậy, khiến họ phá sản mà không hề hay biết?
Hứa Khánh Quân: "Người trả giá thứ tư..."
"Ông Quân, tôi đi đây, tôi đi đây." Một ông chủ vội vàng kêu lên.
"Tôi cũng đi..."
Những người khác nhao nhao đứng dậy, làm gì dám tiếp tục ở lại nơi này.
"Mọi người đừng nóng lòng như vậy." Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Có đi hay không thì kết quả cũng đã định sẵn thôi, năm người các người cũng phá sản rồi!"
"Cái gì?" Năm người đều tê liệt, lúc này không ai nghi ngờ lời nói của Lâm Mạc Huy nữa.
Ngay sau đó, điện thoại của cả năm người đổ chuông, và cả năm người đều phá sản.
"Cái này... cái này..." Sắc mặt Phương Như Nguyệt vừa kinh ngạc vừa thích thú: "Đây thật sự là quả báo sao?"
"Quả báo gì?" Hứa Đình Hùng nghiến răng: "Chắc chắn phải có người đứng sau làm gì đó. Trời ạ, có thể khiến cả tám ông chủ lớn này phá sản, rốt cuộc năng lực của người đứng sau động tay động chân này phải lớn bao nhiêu chứ?"
"Ý ông là..." Phương Như Nguyệt hít sâu một hơi: "Nam Bá Lộc?"
Hứa Đình Hùng chậm rãi gật đầu, tức giận nhìn Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, tên khốn kiếp này nhất định có chuyện gì đó giấu giếm chúng ta, không cho chúng ta đi tìm Nam Bá Lộc thì thôi, lại còn bắt tay với ông ta, căn bản chính là muốn nuốt trọn quyền lợi, thật đáng ghét!"
Sắc mặt Phương Như Nguyệt trở nên lạnh lùng: "Không được, đây là thứ thuộc về nhà chúng ta, không thể để cậu ta lấy đi!"
"Cậu Mạc Huy, chúng tôi... chúng tôi rời đi cũng không được sao?" Một ông chủ run giọng cầu khẩn.
"Rời đi?" Sắc mặt của Lâm Mạc Huy vô cùng lạnh lẽo: "Từ một giây đầu các người có ý với vợ tôi đã là đáng chết rồi!"
"Làm loạn!" Hứa Khánh Quân vỗ bàn một cái, hét lên: "Lâm Mạc Huy, hôm nay cậu cố ý đến đây gây rối sao? Trong mắt cậu còn có người ông nội này hay không?"
"Hừ!" Lâm Mạc Huy cười lạnh: "Hứa Khánh Quân, ông nói trước đi, nói xem trong mắt ông còn có đứa cháu gái này hay không? Vì lợi ích của mình mà có thể bán cháu gái của mình, ngay cả súc sinh cũng không làm được loại chuyện này!"
"To gan! Anh dám nói chuyện với ông nội như vậy sao?" Hứa Thanh Tùng nhảy dựng lên, một cước đạp về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy tát vào mặt Hứa Thanh Tùng một cái, Hứa Thanh Tùng bay ra xa năm sáu mét.
"Cậu dám đánh người!" Đám người nhà họ Hứa rất tức giận.
"Sao lại không dám?" Lâm Mạc Huy nắm lấy góc bàn nhấc cả cái bàn lên, tức giận hét lên: "Nào! Đánh với tôi đi!"
Giọng nói thanh thúy như sấm, làm cho màng nhĩ của mọi người ong ong.
Mọi người trong nhà họ Hứa nhìn Lâm Mạc Huy như nhìn thấy quỷ, cả người lập tức ỉu xìu, không ai dám đi qua.
"Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!" Hứa Khánh Quân tức giận: "Lâm Mạc Huy, cậu ăn trộm bí mật công ty, tôi muốn cậu phải ngồi tù!"
"Ha ha." Lâm Mạc Huy cười lạnh: "Ông cụ, ông lấy điện thoại di động ra kiểm tra đi, công ty dược phẩm kia của ông bây giờ đã không còn thuộc tập đoàn Hưng Thịnh nữa rồi, kiện tôi? Hừ, ông có quyền gì mà kiện tôi?"
"Cái gì?" Hứa Khánh Quân vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho một số cổ đông của công ty.
Kết quả là tin tức nhận được đều nhất quán, tất cả các cổ đông này đã bán hết cổ phần của họ đi.
Tổng số cổ phần này cộng vào gần như là sáu mươi phần trăm. Nói cách khác, chủ tịch của công ty này không còn là Hứa Khánh Quân nữa.
Hứa Khánh Quân ngồi liệt trên ghế số pha, ông ta đã tính đủ mọi thứ, nhưng lại không tính đến tình huống như vậy.
"Công ty không còn thuộc quyền quản lý của tập đoàn Hưng Thịnh?" Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết: "Vậy thì.. bọn họ không thể kiện chúng ta sao?"
Lâm Mạc Huy nói: "Kiện hay không thì
phải xem chủ tịch mới quyết định thế nào!" "Chủ tịch mới là ai?" Phương Như Nguyệt lo lắng nói.
Lâm Mạc Huy cười nhẹ thốt ra ba chữ: "Hứa Thanh Mây!"
"Cái gì?"
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc!
Chủ tịch mới của công ty thực sự là Hứa Thanh Mây?
Ngay cả chính Hứa Thanh Mây cũng sửng sốt, cô run giọng nói: "Chuyện này.. có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Anh đã để bọn họ thu mua số cổ phần này với tên của em." Lâm Mạc Huy nói khẽ: "Anh biết công ty này là công sức của em, vì vậy từ nay về sau em sẽ phụ trách công ty này!"
"Cái này... cái này..." Hứa Thanh Mây ngạc nhiên: "Em... em làm được sao?"
"Nhất định là được!" Lâm Mạc Huy kiên quyết gật đầu: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đứng về phía em và luôn ủng hộ em."
Hứa Thanh Mây cảm thấy rất cảm động, cô nhìn Lâm Mạc Huy, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.
Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm: "Ông nội, xem ra bữa tiệc của ông cũng không có gì thú vị cả."
"Quên đi, chúng ta về nhà trước đi. Ồ, đúng rồi, ông nội, ngày mai nhớ đừng đi làm muộn. Vào ngày đầu tiên Thanh Mây làm chủ tịch, nếu ông đến muộn cũng có nghĩa là ông không tôn trọng Thanh Mây!"
Hứa Khánh Quân tức giận đến mức bị tăng huyết áp và ngất xỉu tại chỗ, khiến nhà họ Hứa rơi vào cảnh hỗn loạn.
"Lâm Mạc Huy, rốt cuộc cậu giấu chúng tôi bao nhiêu chuyện?"
Vừa về đến nhà, Phương Như Nguyệt đã hỏi tội: "Cậu nói rằng đã giải quyết xong với Nam Bá Lộc rồi, kết quả lại để Nam Bá Lộc làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, cậu luôn luôn lừa dối chúng tôi, rốt cuộc cậu định dùng chống lưng để chiếm bao nhiêu lợi ích đây?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận mắng mỏ: "Lâm Mạc Huy à Lâm Mạc Huy, trước đây tôi cho rằng tuy anh vô dụng, nhưng ít nhất cũng là người lương thiện, không ngờ anh thật sự rất quỷ quyệt, dùng thuốc trị bệnh của công ty chúng tôi chỉ vì lợi ích của riêng mình, anh có thể có liêm sỉ chút hay không?"
"Được rồi, nói chuyện vô nghĩa này với cậu ta làm gì!" Vẻ mặt Hứa Đình Hùng rất oán hận, nói: "Lâm Mạc Huy, tôi cho cậu hai cách."
"Hoặc là bây giờ cậu giao lại quyền lợi mà Nam Bá Lộc cho cậu, hoặc là chúng tôi tới nói rõ ràng mọi chuyện với Nam Bá Lộc, từ nay về sau, cậu sẽ không liên quan gì đến nhà họ Hứa của tôi nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.