Kiếp thứ hai.
10.
Khuôn mặt Tiểu Linh đỏ au, nhưng đôi môi hãy còn khao khát. Cậu cố gắng kiễng chân lên, hòa hợp với nhịp điệu của Hứa Xuyên Hòa.
Họ hôn nhau lâu đến nỗi màn đêm bao trùm tứ phía. Hứa Xuyên Hòa ngửa người ra sau, chấm dứt nụ hôn chạng vạng. Tiểu Linh thấp hơn Hứa Xuyên Hòa nửa đầu, thành thử cậu không với tới bờ môi hắn. Tiểu Linh tức mình, giẫm lên giày Hứa Xuyên Hòa.
Lần này thì tới rồi. "Chóc." Một tiếng kêu thật vang dội.
"A Xuyên." Tiểu Linh ôm cổ Hứa Xuyên Hòa. Cậu liếm môi, khẽ nhíu mày. "Chưa đủ đâu."
"Em để anh thở chút." Vì đã đầu hàng, bỏ vũ khí và hôn môi; nên Hứa Xuyên Hòa cuối cùng có thể thả lỏng thần kinh trước mặt Tiểu Linh. Hắn chẳng còn câu nệ tiểu tiết, hành vi và lời nói đều trở nên thẳng thắn lẫn hào phóng hơn. Hắn ôm eo Tiểu Linh, nhấc cậu về bụi Linh Lan. "Oxi của anh bị em cướp hết rồi."
"Vậy cho anh nghỉ giữa hiệp đó." Tiểu Linh chờ Hứa Xuyên Hòa đặt mình trên mặt đất rồi đút miếng táo vào miệng hắn. "Ăn thử đi, ngọt lắm."
Hứa Xuyên Hòa nhấm nháp chốc lát, không đưa ra ý kiến. Thấy người nọ mãi im ỉm, Tiểu Linh bèn vội hỏi: "Ngọt không? Em hái siêu khó, cây táo khó leo lắm."
Hứa Xuyên Hòa lắc đầu, nói: "Không ngọt bằng Tiểu Linh."
Hắn không giỏi nói những lời đường mật, song hắn biết Tiểu Linh nhất định thích nghe. Chỉ có điều Hứa Xuyên Hòa không ngờ rằng thiếu niên thế mà chẳng ngượng chút nào.
Tiểu Linh buột miệng: "A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ngan-chon-tinh-nhan/1026590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.