Kiếp thứ hai.
09.
Ngón trỏ miết nhẹ vào cằm của Tiểu Linh, Hứa Xuyên Hòa buộc mình phải dời tầm mắt sang chỗ khác: "Về rồi nói." Chứ cứ thế này thì biết bao giờ hắn mới lấy giấy bút đây? Có khi mất cả ngày cũng nên.
Tiểu Linh xụ mặt, ôm gối im thin thít. Hứa Xuyên Hòa đứng dậy phủi cỏ dại trên quần áo, đoạn xoa đầu Tiểu Linh: "Ngoan, chờ anh."
Hết lần này tới lần khác bị từ chối, Tiểu Linh hờn dỗi không thèm nhìn mặt hắn. Cậu kéo tay hắn xuống, song vẫn không nỡ buông ra: "Em nghe lời mà."
Hứa Xuyên Hòa sống mười tám năm, chưa bao giờ mềm lòng như hôm nay. Tiểu Linh hệt như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua trái tim hắn. Nhưng nó vẫn có thể dấy lên một vùng biển bão trên mặt hồ tĩnh lặng, mỗi một cử động đều nối thẳng tới dây thần kinh của hắn.
Tiếng gió gào thét bên tai, cảnh vật thoáng qua trong tầm mắt. Hứa Xuyên Hòa chạy một mạch về nhà, không muốn chậm trễ dẫu chỉ một giây.
Hắn sải bước vào phòng ngủ, chộp lấy hộp bút chì với một đống giấy nháp linh tinh. Hứa Xuyên Hòa chạy trở lại đường cũ và lao vào rừng trong tâm trạng nôn nóng, bỏ hết thảy ánh nắng gay gắt sau lưng.
Khi trông thấy dáng vẻ trắng nõn đang ngồi giữa bụi Linh Lan, tốc độ của hắn mới thoáng chậm lại và từ từ dừng hẳn. Hứa Xuyên Hòa chống hai tay lên đầu gối, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Tiểu Linh lo lắng nhào về phía hắn, thốt lên: "Sao đổ mồ hôi nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ngan-chon-tinh-nhan/1026589/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.