Cảm ơn đề nghị của lầu trên, tôi cũng thử lắng nghe chính bản thân mình rồi, thế nhưng… Căn bản là vô dụng. E rằng rời đi thực sự là biện pháp duy nhất. (SS: Ở bên Trung chủ post gọi là lâu chủ, cmt trong bài viết được gọi là các lầu, lầu trên là nói về cmt ở bên trên)
Các bạn đừng thấy tôi đứng ngoài bày mưu tính kế cho Tiểu Yêu rõ ràng như chuyên gia tình cảm thế, thực ra căn bản tôi cũng chẳng hiểu yêu là thế nào.
Tôi đọc cũng không ít tiểu thuyết, cảm thấy kì diệu, sao nhiều người nói rơi vào lưới tình liền rơi vào lưới tình vậy, mấy cậu thẳng nam còn nói cong là cong luôn?
Đối với tôi mà nói… Cong hay không cong để sau đi, nhưng yêu một người là cảm giác gì? Tôi còn chưa hiểu được.
Kỳ thực đây mới là lý do tại sao trong tiểu thuyết tôi viết vai chính không có chuyện yêu đương, thì… Gượng ép viết một chuyện tình yêu sẽ rất lúng túng, khụ khụ.
Tôi và Tiểu Yêu từng tưởng tượng ra “cảm giác khi yêu”, nói đơn giản thì là khi nhìn thấy người ấy trái tim nhỏ của bạn bắt đầu loạn nhịp, lúc không gặp được người ấy thì nơi đâu cũng nhìn ra bóng dáng người ấy.
Tôi nhớ lại cẩn thận xem, có thể khiến cho tôi có cảm giác thế này, đại khái chỉ có Nhân Dân Tệ thôi.
Hơn nữa kỳ thực cũng không phải kiểu mãnh liệt như vậy.
Tôi từng vẽ nên tương lai hạnh phúc của mình, nhưng cảnh tượng hiện lên trong đầu vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-tom-hum-duyen-gap-mot-lan/1884117/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.