Các bạn thân mến, tôi biết tôi nói chuyện vẫn giả mù chọc cười chỗ nọ chỗ kia, lời nói có nhiều chỗ đùa thôi, nhưng thực thì, ừm… Có một số việc có hơi khó nói thành lời, do dự nửa ngày vẫn muốn hỏi các bạn xem tôi đây nên làm gì.
Tôi cảm thấy được, Mì Sợi Ca, coi trọng tôi.
Các bạn biết mà, từ lúc bắt đầu tôi cũng đã loại trừ cái khả năng này.
Nhưng vật đổi sao dời, lòng người dễ dàng thay đổi…. Dùng câu này ở đây hình như không thích hợp nhỉ? Nhưng sự thực chính là, gần đây ánh mắt Mì Sợi Ca nhìn tôi càng lúc càng kì lạ… Tôi chính là người đàn ông nắm được “Đại độc đồng thuật” đó, loại cảm giác có thể nhìn rõ mọi thứ này thực sự chẳng tốt cho lắm, tôi thà rằng mình có thể hồ đồ một chút.
Mỗi lần giao hàng xong trở về, nếu như anh ấy không ở trong bếp bận rộn thì sẽ đứng ở cửa tiệm như hòn vọng phu đợi tôi, cũng không nghịch điện thoại di động, cứ dài cổ đợi tôi như hươu cao cổ, vừa nhìn thấy bóng tôi thì liền vui vẻ.
Bữa cơm tối thì Mì Sợ Ca càng ngày càng bày nhiều trò, càng về sau thì càng nhiều sơn trân hải vị xuất hiện, có một lần trong bát mì của tôi còn xuất hiện cả hải sâm và bào ngư… Đáng sợ! Một bát mì ven đường đắt nhất cũng không quá 20 đồng sao lại có thể có bào ngư với hải sâm? Nói là tiện tay thả vào tôi cũng không tin.
Anh ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-tom-hum-duyen-gap-mot-lan/1884116/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.