Chương trước
Chương sau
Mai Truyền Kỳ cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi đến khi “bang” một tiếng thật lớn, sau lưng truyền đến đau đớn, cậu lập tức tỉnh lại.

Cậu không mở mắt, chỉ lặng lẽ hé ra một chút, nhìn thấy có mười mấy người đang đứng cạnh xe chở hàng, kéo người bị bắt tới đây, một người lại một người bị ném lên phi thuyền, sau đó đóng cửa phi thuyền rồi lái xe rời đi.

Ánh sáng bên trong kho phi thuyền hơi yếu, nhưng cũng đủ giúp Mai Truyền Kỳ nhìn thấy mọi người nằm bốn phía đều đang hôn mê.

Ngay sau đó, phi thuyền bay lên.

Chưa qua được bao lâu, mọi người lần lượt tỉnh lại, hoảng sợ nhìn bốn phía: “Đây là đâu?”

Người kia lên tiếng, nhanh chóng khiến những người vừa mới tỉnh lại chú ý, lộ ra vẻ kinh hoảng sợ sệt: “Tại sao tôi lại ở đây?”

Người tỉnh lại ngày càng nhiều, âm thanh sợ hãi, tiếng gào khóc, tiếng mắng chửi cũng càng lúc càng nhiều, trong kho hàng trở nên hỗn loạn.

Mai Truyền Kỳ thấy không thể giả bộ được nữa, cũng bò dậy, đầu tiên là giả vờ mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nháy mắt khi thấy Phong Tĩnh Đằng, hoảng loạn vọt tới, ôm chặt lấy người.

Phong Tĩnh Đằng ôm lấy người, ngửi ngửi lên cổ đối phương một cái.

Đúng lúc này, một âm thanh hung ác vang lên trong loa: “Tụi bây đừng làm ồn nữa, có tin là tao trực tiếp ném tụi bây ra khỏi phi thuyền không?”

Mọi người run lên, không dám lên tiếng nữa.

Người nói chuyện khá hài lòng khi đạt được hiệu quả sau khi đe dọa: “Ngồi đàng hoàng cho tao, không cho giao lưu, cũng không cho nói chuyện, ở trong kho hàng có hai phòng vệ sinh, có thể tới đó đi ngoài.”

Mọi người hoảng sợ ngồi xuống, run rẩy nép vào tường, không dám lên tiếng.

Phong Tĩnh Đằng ôm Mai Truyền Kỳ ngồi vào trong góc tương đối âm u.

Không thể nói chuyện, Mai Truyền Kỳ đành lén lút viết lên ngực Phong Tĩnh Đằng: Chúng ta có phải đã thành công trà trộn vào hay không?

Nhiệt độ Antana tinh cầu tương đối cao, Phong Tĩnh Đằng chỉ mặc bộ quần áo đơn bạc, tay viết chữ lên ngực, giống như đang khiêu khích anh, làm cho anh ngứa ngáy khó nhịn, dục hỏa đột ngột sinh ra.

Anh nhanh chóng nắm lấy tay không an phận trên ngực mình, sau đó để xuống nơi giữa hai chân.

Mai Truyền Kỳ cảm giác được nhiệt độ cùng độ cứng, phẫn nộ trừng anh, an phận nằm nhoài lên ngực đối phương nghỉ ngơi.

Phong Tĩnh Đằng chợt lóe ý cười, ôm sát người, hôn một cái lên đầu cậu.

Trong kho hàng vô cùng yên tĩnh, cũng vô cùng tối tăm, mọi người không thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài, cho nên không biết mình đã ở đây bao lâu.

Chỉ biết bữa trưa và bữa tối đều sẽ có người đến đưa dịch dinh dưỡng cấp thấp, so sánh với những tin bắt cóc được đưa lên tinh võng thì bọn họ cũng xem như được đối xử không tệ, ít nhất cũng không bị bỏ đói.

Dựa theo thời gian phân phát dịch dinh dưỡng, bọn họ ở trong kho hàng đã đợi năm sáu ngày, đến ngày thứ bảy, phi thuyền rốt cuộc cũng ngừng lại.

Năm phút sau, cánh cửa kho hàng mở ra.

Những người trong kho hàng vô cùng căng thẳng, sợ hãi co người lại, vì nhất thời không thích ứng được ánh sáng bên ngoài đều vội lấy tay che mắt.

“Đi ra.” Người bên ngoài hung dữ quát lên.

Sau khi mọi người thích ứng được ánh sáng, nhìn thấy mười mấy nam nhân đứng ngoài cửa cầm kích quang thương nhắm vào mình.

Có người nhát gan hét lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Đầu lĩnh bên ngoài dần mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát. “Nếu không chịu ra ngoài, tao sẽ nổ súng.”

Mọi người đè nén sự sợ hãi trong lòng, nhanh chóng đứng dậy đi ra kho hàng.

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng cũng cùng đi theo, phân biệt đứng ở một bên.

Đầu lĩnh nói: “Tiểu muội, mày tới kiểm kê nhân số, đăng ký cho bọn nó, sau khi làm xong thì đưa bọn nó vào công trường làm việc.”

Mai Truyền Kỳ xem qua tài liệu, người nói chuyện là một tiểu đầu mục của một phân đội tên gọi Chi Ca, nữ nhân gọi tiểu muội kia là em ruột của gã tên Chi Na, năng lực không thua kém anh mình, cũng là một tiểu đầu mục của một phân đội nhỏ.

Dáng vẻ ả cao gầy, ước chừng cao 1m7, 1m8, nhiều năm rèn luyện nên ánh mắt có vài phần khí thế ác liệt.

Ả ra lệnh thuộc hạ. “Tụi mày năm người kiểm kê nhân số, năm người phụ trách đăng ký, đừng để lọt sổ, nếu gặp sự cố, hai ngày không được ăn cơm.”

“Vâng.”

Tên phụ trách kiểm kê nhân số bắt người tới xếp thành hàng, sau khi kiểm tốt số lượng liền đẩy đến năm tên khác để đăng ký.

Đăng ký rất đơn giản, chỉ báo tên và tuổi, đồng thời cũng nhập vân tay và võng mạc vào máy quét, sau đó, rồi đem thẻ công tác giao cho bọn nô lệ mới này.

Đăng ký cho mọi người xong, Chi Na lên tiếng. “Tụi mày nhất định rất kỳ quái vì sao chúng tao lại bắt tụi mày tới đây, rất đơn giản, chúng tao cần tụi mày đào năng lượng thạch, chỉ cần tụi mày làm tốt, có thể cho tụi mày mỗi ngày ăn hai bữa tuyệt đối không thành vấn đề, nói chung, sẽ không để tụi mày bị đói, thế nhưng…”

Ả ngừng nói, ánh mắt oai lệ đảo qua tất cả mọi người, cố ý làm những người này cảm thấy sợ hãi. “Nếu có người không nghe lời, gây sự đánh nhau hoặc có ý đồ chạy trốn, liền đừng trách chúng tao không khách khí, tụi mày nhìn bên kia…”

Chi Na chỉ hướng đài cao bên trái cách đó không xa, trên đó treo mười người, ăn mặc rách rưới, hai gò má hãm sâu đen bẩn, hai tay bị treo lên, lộ ra xương trắng, máu xung quanh đã khô cạn, dường như đã bị chết vài ngày rồi.

Tất cả mọi người sợ hãi trợn mắt, co lại thành một đoàn.

“Kết cục không nghe lời chính là như vậy, tụi mày không cần quá lo lắng, chỉ cần tụi mày làm tốt, giúp chúng tao đào hết toàn bộ năng lượng thạch ra, chúng tao tất nhiên sẽ thả tụi mày trở về.”

Một giọng nói run rẩy vang lên: “Thật sự sẽ thả chúng tôi rời đi sao?”

Chi Na cười: “Đương nhiên, chúng tao không phải đạo tặc, cũng không phải phần tử khủng bố, sẽ không cần tính mạng của tụi mày, chỉ vì cầu tài, hiện tại bắt đầu phân chia công việc.”

Long Tát đứng bên cạnh Chi Na lập tức bước ra nói: “Người có bằng cấp tinh luyện và từng được học địa chất, cùng với bằng nghiên cứu đứng ra.”

Đều bắt người ở Thiên Thành, có được bằng cấp như vậy đã ít lại càng ít hơn, trong 3000 người chỉ đi ra được một người.

“Tôi… tôi đã từng học tinh luyện, thế nhưng còn chưa được cấp bằng.” Người nói lời này vô cùng nhỏ gầy, hắn đứng ra hẳn là sợ bị phái đi đào mỏ.

Chi Na lên tiếng: “Vậy phân đến làm giúp việc tại phòng tinh luyện.”

Năm người đăng ký lúc trước, đóng ba chữ phòng tinh luyện lên thẻ công tác của người kia.

Long Tát tiếp tục nói: “Thể năng tương đối cao đứng ra.”

Lục tục đứng ra hơn hai ngàn người.

Mai Truyền Kỳ đang muốn đứng ra, lại thấy Phong Tĩnh Đằng đã đi ra ngoài, đành dừng chân.

Cậu cảm thấy mình và Phong Tĩnh Đằng tách ra hành động tương đối tốt hơn, càng thêm dễ dàng tìm được Thượng Quan công tử.

Năm người đăng ký lập tức đóng dấu thợ đào mỏ cùng nhân viên bốc vác cho hơn 2500 người này.

Long Tát lại nói: “Những người còn lại thì làm tạp công.”

Mai Truyền Kỳ nhìn thẻ công tác của mình đánh lên hai chữ tạp công, nhíu mày lại.

“Hiện tại, tụi mày theo tao đi làm quen hoàn cảnh làm việc.”

3000 tên nô lệ đi vào khoáng động chừng hơn 100 thước, từng nhóm lên xe quặng, đi vào mỏ năng lượng thạch.

Vì những nô lệ này vừa tới, Chi Na lo lắng bọn họ không an phận, dọc đường đi phái hơn 100 tên thủ vệ đi theo đám nô lệ này.

Khoáng động vô cùng rộng rãi, ước chừng rộng 50m, bên trong vô cùng hắc ám, chỉ khi nào có xe đi qua, được ánh đèn trên xe chiếu sáng mới có thể thấy rõ trong động.

Vách động bị đào đến loang loang lỗ lỗ, hai bên chất đống rất nhiều phế thạch, có mấy chiếc xe xúc đang vận tải phế thạch ra ngoài.

Khi bọn họ đi đến phân nhánh giao lộ, 3000 người dựa theo công việc khác nhau, bị phân đến những chỗ khác nhau.

Mai Truyền Kỳ lo lắng người khác nhìn ra cái gì, đôi mắt không dám nhìn nhiều, chỉ có thể học những người khác rút ở trong góc, mãi đến lúc xuống xe, mới lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một sơn động rất lớn, bên trên có móc vài chiếc đèn huỳnh quang, mặc dù không đặc biệt trang trí, lại vô cùng gọn gàng.

Trong động chứa khoảng hơn 1000 cái giường, mỗi giường được chuẩn bị chăn và gối sạch sẽ, bên dưới có thùng và chậu, cùng với đủ loại đồ dùng tẩy rửa.

Hơn 400 nô lệ nhìn thấy hoàn cảnh cũng không tệ lắm, tâm tình căng thẳng cũng từ từ giảm bớt, dần tin tưởng những người bắt bọn họ đến chỉ để làm việc, sau khi làm xong sẽ thả bọn họ đi.

Mai Truyền Kỳ không nghĩ như vậy.

Đám người âm thầm bắt cóc nhiều người đến khai thác như vậy, có thể thấy khoáng thạch nơi này rất nhiều, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không đào xong, có lẽ phải mười năm hoặc mấy chục năm cũng chưa chắc xong.

Tình huống trước mắt e là giả vờ động viên mọi người, chủ yếu chỉ để trấn an lòng người mà thôi.

Tên gác cửa mở miệng nói: “Hôm nay tụi mày nghỉ ngơi ở đây, ngày mai bắt đầu làm việc, nước ở đây có thể dùng, đồ dùng hết có thể đến chỗ tao lãnh, tao tên Phổ Lý, sau này tụi mày gọi tao là đầu lĩnh.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.