Trở về biệt thự, Phong Tĩnh Đằng bắt đầu bận rộn làm cơm, Mai Truyền Kỳ liền dẫn con mình về phòng tắm rửa.
Sau khi dùng cơm xong, Mai Truyền Kỳ xuống rửa chén, Phong Tĩnh Đằng mới có cơ hội hỏi đứa nhỏ: “Con à, hôm nay con hình như không vui.”
Anh cảm thấy thằng bé không biểu hiện trước mặt Mai Truyền Kỳ, nhất định là có chuyện gì đó muốn lén gạt đi.
Mai Nguy Hiểm chơi chơi ngón út: “Hông có gì hết ạ.” (๑ˇεˇ๑)
Phong Tĩnh Đằng bắt lấy ngón tay chỉ lên miệng nhỏ: “Còn nói là không có gì, nhìn miệng con đi, sắp trề thành heo lun nè.”
Mai Nguy Hiểm không lên tiếng.
Phong Tĩnh Đằng nhớ thời điểm đón nhóc, có hai đứa bé nói gì đó, lúc đó mặt nhóc lộ vẻ mong đợi, nhưng rất nhanh liền sầm mặt lại.
Anh cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến hai đứa bé kia, hơn nữa, không phải như lời nhóc nói, chỉ đơn giản từ chối đi chơi với bạn.
“Nếu con không nói, ta sẽ gọi cho lão sư của con.”
Mai Nguy Hiểm nhanh chóng lắc đầu, quay đầu nhìn vào nhà bếp, xác định baba chưa làm xong, lúc này nhỏ giọng mở miệng nói: “Học viện tổ chức cho lớp con du ngoạn trong rừng cùng phụ huynh.”
Phong Tĩnh Đằng nghe đến hai chữ ‘phụ huynh’, lập tức biết nhóc nghĩ gì: “Có phải con rất muốn cùng bạn học và cùng baba đi chơi đúng không? Mà con lại lo lắng phụ huynh của bạn con, còn có lão sư không hoan nghênh baba, sợ họ nhục mạ hoặc đả thương baba đúng không? Con còn lo baba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-phu-nhan/1332171/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.