Mặc dù không muốn tin, song hiện giờ thân thể của Địch Thân Kình vô cùng đau đớn, sống không bằng chết. Trong tình huống này, ông ta không thể làm được gì khác, đau đớn phất tay: “Gọi điện thoại. Cho thằng nhóc đó.” 
 “Vâng.” Người bên cạnh ông ta không dám chậm trễ, vội cầm điện thoại gọi cho Tần Trạm. Nhưng tiếc rằng không gọi được, Tân Trạm thấy số điện thoại gọi tới là tỉnh thành thì đều từ chối nghe máy. 
 “Ông Kình, cậu… Cậu ta không bắt máy.” 
 Địch Thân Kình túm tóc mình, gần như nức nở kêu gào: “Đi tìm cụ Tô, đi tìm cụ Tô!” 
 Biệt thự nhà họ Tô, cụ Tô đang đánh Thái Cực quyền. Kể từ khi uống viên thuốc mà Tần Trạm tặng, sức khỏe của ông càng ngày càng tốt, cứ như trẻ lại thêm mười tuổi. 
 Trên mặt cỏ rộng lớn này còn có một thiếu nữ xinh đẹp đang u sầu nâng má. 
 “Bé Uyên, con nghĩ gì vậy?” Cụ Tô lau mồ hôi, cười ngồi xuống bên cạnh Tô Uyên. 
 Tô Uyên lắc đầu: “Con có nghĩ gì đâu.” 
 “Có phải là đang nhớ Tần Trạm không?” Cụ Tô thành thạo hỏi. 
 Tô Uyên đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không có đâu… Con… Con chỉ hơi lo cho anh ấy. Nghe nói tối qua họ nói chuyện không hòa thuận.” 
 “Lo à?” Cụ Tô uống ngụm nước trà: “Con cho rằng Tần Trạm không thể đối phó với Địch Thân Kình, đúng không?” 
 Tô Uyên thở dài: “Không phải là con không tin anh ấy, chẳng qua… Chẳng qua Tần Trạm quá trẻ tuổi, hơn nữa dù gì anh ấy cũng lẻ loi một mình.” 
“Đôi khi một người có thể địch lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-chien-than/627405/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.